Cố Tư ngây người, Nguyễn Thừa Phong nói ra câu này không biết có phải đang muốn ám chỉ điều gì đó với bà cụ không.
Cô hơi do dự, “thật ra quan hệ giữa con và Trì Uyên chỉ có thế, cũng không tốt lắm, nên con nghĩ cũng không cần nói ra.”
Bà vẫn ngồi tại chỗ, nhìn ra bên ngoài, “thằng bé A Uyên ấy à, ngày xưa ta cũng nhìn nó lớn lên đấy, chẳng qua hai năm nay ta không còn khỏe, qua lại với nhà họ Trì cũng ít đi, đứa trẻ đó giỏi lắm, có điều tính cách hơi lạnh lùng, nhưng con người nó thật sự rất tốt.
Cố Tư không muốn nhận xét về Trì Uyên, chỉ đành gật đầu, “đúng vậy, có lẽ anh ấy là một người tốt.”
Mạnh Sướng ở bên cạnh nhìn bà Nguyễn, cũng gật đầu theo, “Ngài trì là người tốt, ngài ấy đã đến chỗ bọn con vài lần, khá lịch sự.”
Bà Nguyện ừ một tiếng. “khi còn nhỏ, đứa trẻ này ngoan lắm, con đường mà nó đi đều do người nhà sắp xếp sẵn, cho nên tính cách của nó cũng bị bó hẹp. À mà này, Trì Uyên kết hôn rồi, hai đứa gặp vợ nó bao giờ chưa.”
Nói đến đây, bà cụ than thở, “buổi tiệc lần trước, Trì Uyên cũng không nói sẽ dẫn vợ theo, ta thật sự muốn gặp đại thiếu phu nhân nhà họ Trì.”
Cố Tư đảo mắt nhìn sang chỗ khác, không biết nên phản ứng thế nào cho ổn.
Bây giờ Trì Uyên không có vợ, anh chỉ có vợ cũ, và cô gái đó đang đứng trước mặt bà.
Mạnh Sướng cũng lúng túng, quay đầu nhìn Cố Tư liền muốn bật cười.
Bà cụ hoàn toàn không để ý đến biểu cảm hai người, bà ngồi đó nói tiếp, “Có lẽ Trì Uyên là một người đàn ông tốt, trông bên ngoài nó lạnh lùng vậy thôi, có khi nó lại là người biết thương vợ.”
Cố Từ suýt thì cười lên, bà cụ này là người hai tai không nghe truyện ngoài cửa*, tất cả mọi thứ đều dựa trên suy đoán chủ quan của bản thân.
*hai tai không nghe truyện ngoài cửa: không để ý đến chuyện bên ngoài
Trì Uyên có phải người chồng tốt hay không, chỉ Cố Tư cô mới là người có quyền lên tiếng. đồ chó này vốn dĩ đâu phải người.
Bà cụ ngồi đây một lúc liền rời đi.
Cơ thể bà ấy suy nhược, ra ngoài lâu sẽ mệt, mà nhà họ Nguyễn cũng không yên tâm khi bà ra ngoài quá lâu.
Sau khi bà Nguyễn đi, Mạnh Sướng mới xúc động nói, “Bà của chị thật tốt bụng, đối xử với chị cũng tốt.”
Cố Tư nhớ về nhà họ Trì, ban đầu ông cụ Trì tốt với cô lắm, tốt đến mức khiến cô lầm tưởng rằng tất cả mọi người đều sẽ đón nhận cô.
Nhưng nhìn mà xem, sau khi ông cụ Trì ra đi, cuộc sống của cô như thế nào.
Nhà họ Nguyễn bây giờ không khác nhà họ Trì là bao, người thật sự sẵn sàng chấp nhận cô có lẽ chỉ có một mình bà Nguyễn
Lòng dạ bọn họ như thế nào chứ, cô không thể dễ dàng tin tưởng những kẻ bất hiện sơn lộ thủy đó*, không thể ngốc nghếch thêm một lần nào nữa.
*bất hiện sơn lộ thủy: ý chỉ những người không để lộ tài năng, bản chất.
Cố Tư đứng một lúc rồi trở về quầy hàng, bây giờ chưa có khách, Mạnh Sướng cũng buồn chán, cô nói, “Lâu lắm rồi không thấy Ngài Trì đến.”
Cố Tư cười, “làm sao, nhớ anh ta à?”
Mạnh Sướng ngây ra, trừng mắt, “Chị đừng nói vớ vẩn, sao em có thể nhớ anh ta, em chỉ nói vu vơ thế thôi, chị không được nghĩ lung tung.”
Cố Tư mỉm cười, nói “Chị cũng chỉ nói bừa vậy thôi, em nghiêm túc thế làm gì.”
Mạnh Sướng sửa soạn đầu tóc, không nói thêm lời nào.
Con người này ấy à, nhiều lúc không nhắc đến thì thôi, Mạnh Sướng vừa nói xong, xe của Trì Uyên liền ghé qua lúc chạng vạng tối.
Trì Uyên không xuống xe, chỉ ngồi trong xe bấm còi hai lần.
Mạnh Sướng vừa liếc mắt liền nhận ra đó chính là xe của Trì Uyên, cô vội vàng chạy ra, “Ngài Trì, có chuyện gì vậy?”
Trì Uyên hạ cửa sổ xe xuống, nhìn vào tiệm, “Cố Tư có trong đó không?”
Mạnh Sướng ngây người, quay đầu lại nhìn, a lên một tiếng, “anh đến đây để tìm Tiểu Tư à?”
“không.” Trì Uyên cười.
Cố Tư vẫn đang đứng trong quầy hàng, tuy không nhìn Trì Uyên ở ngoài kia, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà để ý.
Mạnh Sướng nói với Trì Uyên vài câu rồi xoay người vào trong, sau đó nói với Cố Tư, “Ngài Trì muốn mua một chiếc bánh ngọt mang đi, nói là gặp khách hàng, ăn trên đường.”
Cố Tư nhăn mặt, “khách hàng gì mà gấp gáp thế, thời gian ăn cơm cũng không có.”
Mạnh Sướng nhún vai, “không rõ, lúc nhắc đến vị khách hàng kia, trông ngài Trì vui lắm, chắc là khách hàng lớn cực kì quan trọng.”
Cố Tư không nói gì, Mạnh Sướng giúp cô gói bánh rồi cầm ra ngoài.
Trì Uyên không nói lời nào với Cố Tư, lái xe đi luôn.
Cố Tư đứng trong quầy hàng, không biết bản thân lại nghĩ đến điều gì, cô cảm thấy nhàm chán, mọi thứ đều trở nên nhàm chán, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Mãi đến khi quán sắp đóng cửa, Cố Tư vẫn không biết bản thân đang tức giận vì điều gì.
Mạnh Sướng về trước, Cố Tư tính đi tính lại doanh thu hôm nay, tốn mất một chút thời gian. Cô không bắt taxi, mà từ từ đi bộ về nhà.
Trên đường về nhà, điện thoại cô đổ chuông.
Cố Tư cầm điện thoại ra xem, là Trì Uyên, có điều chỉ trong vài giây sau đó, đầu giây bên kia đã cúp máy
Có lẽ anh ta lỡ tay chạm vào thôi. Cố Tư không để tâm đến nó.
Lúc cô về đến nhà, bầu trời đã tối hẳn, cô không có tâm trạng nấu ăn, đành bỏ mì vào ngâm tạm trong vài phút.
Sau đó ngồi trên sofa xem tivi. Nhưng ngay cả Tivi cô cũng xem không nổi, tâm trí không thể tập trung vào bất cứ điều gì.
Điện thoại để trên bàn, được một lúc sau lại tiếp tục đổ chuông.
Vẫn là Trì Uyên, nhưng lần này anh ta không cúp máy ngay.
Cố Tư cầm điện thoại nhìn đi nhìn lại, sau đó nhận cuộc gọi, giọng điệu cô bất giác trở nên khó chịu. “chuyện gì?”
Trì Uyên nói chuyện có chút ngắt quãng, âm thanh xung quanh cực kì ồn ào, “Cố Tư, em đến đây.”
Cố Tư ngây ra, “Anh uống rượu à?”
Trì Uyên lặp lại câu nói ấy, “Em qua đây.”
Cố Tư nghĩ một lúc, “Tử Thư có ở cạnh anh không?”
Trì Uyên đầu giây bên kia ngừng một lúc rồi mới nói tiếp, “không có”
Cố Tư nhớ đến Trì Uyên lúc chập tối nói sẽ đi gặp khách hàng, nghĩ đến đây, chắc là uống rượu xã giao với khách hàng nhiều quá rồi.
Nhưng loại xã giao này, sao Trì Uyên có thể đi một mình chứ?
Cố Tư đang nghĩ xem nên trả lời Trì Uyên như thế nào, Trì Uyên tiếp tục thẳng, “Đề nghị của em anh đã thử rồi, cảm thấy không ổn lắm.”
Cố Từ ngây người, lần này cô phản ứng nhanh hơn, “đề nghị của em? Anh đang nói Tùy Mị à?
Trì Uyên mơ mơi hồ hồ ừ một tiếng, “cô ấy không tốt bằng em”
Cố Tư suy nghĩ một lúc, tựa như nhận ra điều gì, “bây giờ anh đang ở cùng Tùy Mị?”
Trì Uyên ở đầu giây bên kia ngừng lại một lúc mới chậm rãi lên tiếng, “cô ấy vào nhà vệ sinh.”
Cố Tư lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, “anh đang ở đâu?”
Phải mất một lúc, phía bên Trì Uyên mới gửi địa chỉ qua.
Đó là địa chỉ của một cửa tiệm nhỏ,
Cố Tư đứng yên tại chỗ, một tay chống hông, cô hơi do dự.
Rốt cuộc có nên đi không đây, cứ như vậy mà đi có cảm giác danh không chính, ngôn không thuận.
Nhưng nếu không đi, bây giờ Trì Uyên uống nhiều như vậy, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra, mà Tùy Mị vốn luôn có dụng ý xấu xa với anh ta, thật sự rất dễ phạm sai lầm.
Vì vậy, Cố Tư nói qua điện thoại, “anh ở yên đấy, đừng đi đâu, em chạy qua ngay, nhớ nhé, không được rời khỏi chỗ đó.”
Nói xong Cố Tư liền cúp máy.
Cô chạy thẳng ra cửa nhà thay một đôi giày rồi ra khỏi ngoài.
Thôi bỏ đi, không để tâm nhiều thứ như vậy nữa, bây giờ Trì Uyên đang say, cô phải mang người về trước.
Dù thế nào đi chăng nữa, nếu anh ta thật sự muốn lựa chọn Tùy Mị thì cũng phải trong trang thái hoàn toàn tỉnh táo mới được.
Cố Tư ngồi lên xe taxi chạy thẳng đến địa chỉ mà Trì Uyên gửi cho cô.
Đó là một quán rượu nhỏ.
Cố Tư đến nơi, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tùy Mị và Trì Uyên.
Bộ dạng của Trì Uyên đúng là đã uống rất nhiều. ngồi dựa trên ghế, Tùy Mị ghé sát lại, tựa như muốn đỡ anh ta dậy
Cố Tư dừng bước, đứng yên tại vị trí đó.
Edit by Dung.
hơn 400 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ