Trì Uyên nhắm chặt đôi mắt như đang ngủ. Tùy Mị không thể đỡ anh, thử mấy lần cũng không được nên đành bỏ cuộc.
Cô ta đứng bên Trì Uyên, cúi đầu nhìn anh.
Chính là người đàn ông này, kẻ đã tra tấn cô, khiến cô ăn không ngon, ngủ không yên, khiến trái tim cô không thể bình tĩnh hết lần này đến lần khác.
Tùy Mị nhỏ giọng nói, “Trì Uyên à, anh tỉnh lại đi.”
Trì Uyên không chút phản ứng, cô bĩu môi. Một lúc sau, cô ta đưa tay lên chạm vào khuôn mặt Trì Uyên.
Cố Tư bật cười, lập tức bước qua, “Cô Tùy đang làm gì vậy?”
Tùy Mị giật mình, vội vàng rụt tay lại, nhưng khi xoay người, nhìn thấy người đến là Cố Tư, biểu cảm trên gương mặt cô liền trở nên bình tĩnh.
Cố Tư liếc qua Trì Uyên, thấy Trì Uyên không chút phản ứng. Thứ chó má này không biết đã uống bao nhiêu ly rồi.
Uống với người khác giới, chẳng phải nên biết giữ mình mọi lúc sao.
Tùy Mị nhìn Cố Tư, “Sao cô Cố đến đây?”
Cố Tư và Trì Uyên đã ly hôn, cô ta cho rằng Cố Tư không cần thiết phải để tâm nhiều như vậy.
Cố Tư bước qua, gạt Tùy Mị sang một bên, rồi lấy tay đẩy Trì Uyên một cái, “Tỉnh lại nào, gọi điện thoại bảo em chạy đến, còn anh thì say xỉn nằm chết dí ở đây.”
Đẩy Trì Uyên vài cái, Trì Uyên mới từ từ tỉnh lại.
Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm Cố Tư, sau đó mỉm cười, “Em tới rồi.”
Cảm xúc trên gương mặt Cố Tư dần mất kiên nhẫn, “anh có về không thì bảo, về thì đi cùng em, nếu không em về trước.”
Trì Uyên vội vàng nắm lấy tay Cố Tư, “Về chứ, em đã đến đây rồi, anh nhất định phải theo em về nhà.”
Nói đến đây, anh dựa vào bàn đứng dậy, sau đó giống như mới nhìn thấy Tùy Mị, “Cô Tùy vẫn còn ở đây à, tôi về trước nhé.”
Mặt Tùy Mị không cảm xúc đứng đó.
Cố Tư không còn cách nào khác, chỉ đành đỡ lấy Trì Uyên, cô cũng không nhìn lại Tùy Mị, dẫn Trì Uyên ra ngoài
Hai người ngồi lên xe chạy thẳng đến nhà Cố Tư.
Thực ra trên đường đến đây Cố Tư đã gọi điện cho Tử Thư, nhờ Tử Thư chạy qua đưa Trì Uyên về.
Nhưng Tử Thư nói rằng bản thân đang có hẹn, không tiện chạy qua, nhờ Cố Tư cố gắng chăm sóc, nếu không được thì gọi cho ông Trạch, bảo ông Trạch đến đón Trì Uyên
Cố Tư nghĩ một lúc đành bỏ cuộc.
Có vẻ như trên đường đi Trì Uyên cứ ngủ suốt, nhưng khi xe dừng lại ở nhà Cố Tư, anh lập tức tỉnh lại, đẩy cửa xuống xe.
Cố Tư trả tiền xe rồi bước xuống, Trì Uyên đã đứng ngay trước cửa nhà.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào Trì Uyên, không biết làm sao.
Cả cuộc đời này thứ khiến cô bất lực nhất chính là người say rượu, vì cô biết bản thân mình khi uống rượu vào cũng chẳng ra thể thống gì, nên không có mặt mũi nào mà ghét bỏ người ta.
Cố Tư chạy qua mở cửa, Trì Uyên lập tức bước vào nhà
Anh không chỉ dừng ở tầng dưới mà tự mình bước lên tầng trên
Cố Tư gần như muốn bật cười, chắc không phải Trì Uyên cho rằng đây là nhà anh ta đâu nhỉ?
Cố Tư đứng bên dưới gọi Trì Uyên hai tiếng, Trì Uyên phớt lờ cô, giống như không nghe thấy, biến mất ở cầu thang tầng hai.
Cố Tư thở dài, chạy vào phòng bếp, Trì Uyên uống ra nông nỗi này, đảm bảo ngày mai đầu sẽ đau lắm.
Cô phải nấu chút canh giải rượu mới được.
Cố Tư ở dưới bận rộn một hồi, khi lên tầng trên mới phát hiện ra Trì Uyên đang ngủ trong phòng cô.
Cái tên này giống hệt lần trước, chưa cởi quần áo đã bò lên giường
Cố Tư đặt canh giải rượu qua một bên, bước qua lật người Trì Uyên lại, “Trì Uyên, tỉnh lại đi, uống canh giải rượu rồi hẵn ngủ, kẻo mai lại đau đầu.
Trì Uyên chậm rãi trở mình, nằm dài trên giường, anh nheo mắt nhìn Cố Tư, “Cố Tư à”
Cố Tư ừ một tiếng, xoay người cầm chén canh giải rượu
Nào ngờ Cố Uyên đột nhiên nắm lấy tay cô kéo mạnh, Cố Tư không chút phòng bị ngã lên cơ thể Trì Uyên.
Cố Tư bị anh dọa sợ, hốt hoảng chống vào lồng ngực anh, “Trì Uyên, anh bị điên à.”
Đôi mắt Trì Uyên phiếm hồng nhìn Cố Tư, không nói dù chỉ một lời, biểu cảm có chút trìu mến.
Cố Tư thở dài, “em mang canh giải rượu lên cho anh, anh đừng nhúc nhích”
Cô miễn cưỡng nâng người, bước qua lấy canh giải rượu, Trì Uyên cũng ngồi dậy.
Lúc này anh ngoan ngoãn hơn, không cần Cố Tư dỗ dành, cầm lấy bát canh một hơi cạn sạch.
Cố Tư nhận lấy chiếc bát rỗng định mang xuống lầu.
Nhưng sau đó Trì Uyên kéo tay Cố Tư, nhìn cô, tiếp tục gọi, “Cố Tư à”
Cố Tư ừm một tiếng, “hôm nay ăn tối với Tùy Mị vui không.”
Trì Uyên khúc khích cười, dùng sức kéo cô, xoay người, đè Cố Tư lại
Trong tay Cố Tư vẫn đang cầm bát canh, “Anh làm cái gì vậy, tránh ra, sắp rơi xuống rồi kìa.”
Trì Uyên đưa tay với lấy bát canh trong tay cô, tiện tay ném lên sàn.
Trên sàn có thảm lông, chén canh sẽ không bị vỡ, chỉ phát ra vài tiếng động nho nhỏ.
Cố Tư trừng mắt nhìn Trì Uyên, tuy rằng cả người Trì Uyên toàn mùi rượu, nhưng có vẻ anh đã tỉnh rượu rồi
Trì Uyên nhếch mép, “Cố Tư ơi, em ghen đấy à.”
Cố Tư khinh bỉ, “anh còn chút liên sỉ nào không, em ghen với anh ấy à, anh bị điên hay em bị điên thế…”
Những lời mà cô nói không hể dễ nghe, Trì Uyên đã lường trước từ lâu. Vì vậy anh lập tức ngăn chặn nó, không để cô nói ra.”
Đôi mắt Cố Tư mở lớn như sắp rớt, lại nữa lại nữa, lần nào cũng thế.
Cô đẩy Trì Uyên, nhưng lần này Trì Uyên không giống những lần trước, anh tàn bạo hơn.
Đôi tay của Cố Tư hoàn toàn không thể kháng cự.
Trong giây phút hỗn loạn này, hai người cùng lăn xuống đất, đầu óc Cố Tư quay cuồng, chỉ biết nhìn trần nhà, giọng nói khàn khàn, “người anh toàn mùi rượu.”
Trì Uyên bật cười, ngay sau đó, anh bế Cố Tư lên rồi bước vào phòng tắm
Cố Tư hốt hoảng nghĩ đến cảnh tượng nào đó.
Không phải ở Tam Á, mà dường như là ngay tại đây
Cô mơ màng hỏi Trì Uyên, “lần trước chúng ta đã ở đây…”
Trì Uyên vội vàng lấp kín miệng cô, khi đó anh có chút vô liêm sỉ. không thể để cô nhớ lại được.
Cô gái này mà nổi giận, anh sẽ không thể kiểm soát nổi
Nhưng thật ra Cố Tư có chút suy tư trong lòng, dù sao cô cũng là phụ nữ độc thân, tình hình hiện tại cũng không có gì gọi là khó hiểu.
Mỗi người đều có nhu cầu của mình, gặp dịp thì chơi thôi mà.
Có điều nếu Tùy Mị biết đêm nay Trì Uyên ở bên mình, còn làm ra những chuyện như thế này với mình, không biết sẽ tức giận đến nhường nào.
Cô thừa nhận bản thân cô nhỏ mọn, thừa nhận bản thân cô hẹp hòi.
Nhớ lại khoảnh khắc lúc Tùy Mị chạm lên khuôn mặt Trì Uyên, cô bực lắm.
Trì Uyên không nghĩ rằng Cố Tư sẽ phối hợp với mình như vậy, kể từ sau khi ly hôn, cô gái này vẫn luôn né tránh nó.
Cố Tư ôm lấy cổ Trì Uyên, “bữa tối hôm nay vui lắm chứ gì.”
Trì Uyên cúi đầu hôn cô, “vậy ra em ghen thật sao.”
Cố Tư lạnh nhạt cười, “em ghen ấy à, anh mơ đi.”
Trì Uyên không muốn dây dưa vấn đề này với cô quá nhiều, đêm rất đẹp nhưng lại quá ngắn ngủi, có nhiều sức lực như vậy chi bằng dùng cho những việc có ý nghĩa hơn.
Cố Tư vươn tay tắt đèn
Ánh sáng từ bên ngoài khá tốt, Trì Uyên và Cố Tư đều có thể nhìn rõ đối phương.
Cố Tư nói, “hôm nay anh uống nhiều vậy là muốn mượn rượu để đến với Tùy Mị à?”
Trì Uyên “từ đầu đến giờ rõ ràng là em lao đến với anh”
Edit by Dung.
hơn 400 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ