Trì Uyên ở đầu dây bên kia dừng một chút, nói biết rồi, cúp điện thoại luôn.
Tử Thư nhìn di động, sau đó nhưởng mày với Cố Tư, “Thấy chưa, anh ấy vốn có ý cho tôi đến đây theo dõi cô.” . Truyện Ngôn Tình
Cố Tư không trả lời Tử Thư, nhanh chân đuổi theo Thẩm Bản.
Nhưng thật ra cô cảm thấy là Trì Uyên không muốn nhiều lời với Tử Thư, nên mới trả lời một câu có lệ như vậy.
Thẩm Bán đã hẹn xe taxi, đúng lúc xe chờ ở cửa.
Tử Thư thấy thế, đi vượt lên trước một bước qua đó ngồi vào ghế sau.
Cố Tư thấy vậy thì ngồi ở ghế phụ.
Thẩm Bẫn giữ im lặng rồi cũng đi ra ghế sau.
Nhưng hiển nhiên là hai người ngồi sau chẳng ai muốn để ý đến ai, suốt dọc đường còn không thèm liếc mắt nhìn đối phương lấy một cái.Cố Tư nhớ rõ, lúc trước Thẩm Bân nói cô là bạn gái của anh ta.
Nhưng nghĩ lại thì chính anh ta cũng biết độ tin cậy của lời nói đó không cao.
Nhìn anh ta bây giờ xem, chẳng có dáng vẻ của bạn trai gì cả.
Thẩm Bản đã xác định tuyến đường từ trước, xe đi thẳng đến vịnh phía Tây.
Cố Tư cũng không hỏi đi nơi nào, chỉ nhìn tuyến đường bên ngoài.
Tuy rằng bọn họ tới sớm, nhưng khi đến gần địa điểm tham quan thì đã thấy có rất nhiều người ở đây.
Cố Tư nhìn chằm chằm ra bên ngoài, “Chúng ta đi đâu thế?”
Thẩm Bân nhanh chóng mở miệng, “Thiên Nhai Hải Giác ở đây nổi tiếng lắm, chắc là trước kia cô chưa từng đến đó, tôi muốn dẫn cô đến đó xem thử.
Anh ta tự động giới thiệu sơ lược cho Tử
Thu.Tử Thư ở bên cạnh xụ mặt, móc điện thoại ra nhắn một tin cho Trì Uyên.
Bên kia, Trì Uyên vừa mới dậy, đang mặc quần áo.
Điện thoại bị anh ném ở mép giường, anh cầm lên xem thử.
Tử Thư đã nhắn một câu: Người đàn ông kia muốn đưa vợ của anh đi xem Thiên Nhai Hải Giác trước.
Trì Uyên lập tức xóa tin nhắn, vẻ mặt sốt ruột.
Sau khi chuẩn bị xong, anh đi từ phòng ra ngoài, đến nhà ăn của khách sạn.
Kết quả mới đi vào thì điện thoại đổ chuông.
Trì Uyên nhìn số điện thoại, không nghe máy.
Chuyện trong yến hội ngày hôm qua, anh còn chưa tìm người tính sổ nhưng những người đó lại mặt dày tự tìm tới.Trì Uyên đi gọi cơm, ăn một nửa thì có người phụ nữ bước vào cửa nhà ăn.
Người phụ nữ này trang điểm có hơi mát mé.
Một chiếc váy hoa nhí dài, đầu đội chiếc mũ cói nhỏ.
Thật ra thì ngay từ khi người phụ nữ bước vào nhà ăn, Trì Uyên đã nhìn thấy rồi, nhưng anh không có bất cứ phản ứng gì.
Trong nhà ăn không có nhiều người, người phụ nữ vừa nhìn một chút đã thấy Trì Uyên.
Cô ta hơi do dự một chút, đứng chần chừ tại chỗ một hồi mới đi đến
Lúc đi đến gần Trì Uyên, nụ cười tươi trên mặt cô ta đã trở nên rất hoàn mỹ, “Sếp Trì.”
Trì Uyên làm như không nghe thấy, lại ăn hai miếng nữa.
Người phụ nữ liếm môi, sau đó nói, “Vừanãy tôi gọi điện thoại cho sếp Trì, nhưng sếp Trì không nghe máy.
Trì Uyên dừng tay lại, cầm khăn giấy xoa miệng trước, sau đó dựa vào ghế, nhìn người phụ nữ mà không nói gì.
Người phụ nữ cũng không dám tùy tiện ngồi xuống.
Nụ cười tươi trên mặt cô ta không thay đổi, “Sếp Trì, trong yến hội ngày hôm qua còn chưa nói chuyện được bao nhiều đã không thấy anh đâu nữa, sếp Mã chúng tôi còn tìm anh khắp nơi, gọi điện thoại cho anh nhưng anh cũng không nghe, chúng tôi lo lắng lắm.”
Trì Uyên cười lạnh một tiếng, mở miệng nói thẳng, “Lo lắng cái gì, sợ dược hiệu phát tác khiến tôi làm ra chuyện gì bất lịch sự sao?”
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi, nụ cười có hơi gượng ép, “Sếp Trì nói vậy là có ý gì, tôi nghe không rõ cho lắm.”
Trì Uyên khoanh tay, “Có nghe rõ hay không thì trong lòng cô tự hiểu, con người của tôi từ trước đến nay không thích vòng vo, xem ra sếp Mã của các người không có ý định hợp tác, vậy thì chúng ta cũng không cần làm tốn thời gian của nhau nữa.”
Người phụ nữ vừa nghe Trì Uyên nói vậy, lập tức ngây người ra. Cô ta định bắt lấy cánh tay Trì Uyên nhưng chỉ bày ra động tác này thôi, sau đó lại nhanh chóng đứng thẳng, “Sếp Trì, có phải anh hiểu lầm gì không? Ý đồ muốn hợp tác của sếp Mã chúng tôi rất rõ ràng, vì lần hợp tác này, giai đoạn trước, công ty chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều, thật đấy.”
Người phụ nữ hoảng loạn, là hoảng loạn thật sự, không giống như giả vờ.
Trì Uyên ngước mắt nhìn cô ta, có hơi tò mò, “Ly rượu kia là tôi tự lấy, không thể lấy được ly rượu có vẫn đề một cách trùng hợp như vậy được, cho nên sếp Mã các người luôn làm như thế.”
Trì Uyên buồn cười, “Tôi nhớ rõ, lúc ấy cô cũng cầm một ly, hơn nữa cô cũng uống.”
Người phụ nữ do dự một chút rồi gật đầu, vẫn trưng vẻ mặt vô tội ra, “Rượu của tôi không có bất cứ vấn đề gì, cho nên tôi thật sự không hiểu những gì sếp Trì nói.”
Trì Uyên cười, giờ anh đã không muốn ăn uống gì nữa.
Anh chậm rãi đứng lên, “Được rồi, cô nói thế nào cũng được.”
Trì Uyên làm bộ định rời khỏi.
Người phụ nữ kia hoảng hốt, lần này lập tức bắt lấy cánh tay trì Uyên, “Sếp trì, sếp Trì.”