Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Sau khi Cố Tư xóa Wechat của người đó, tâm trạng của cô cũng không cải thiện được bao nhiêu.

Trong lòng cô như có lửa đốt, đứng ngồi không yên.

Trì Uyên tên khốn đó, tới nói mấy câu tàn nhẫn rồi bỏ đi là có ý gì?

Cô ở với ai thì liên quan gì đến anh?

Những gì anh nói hôm nay thực sự là quá buồn cười.

Lúc đó cô rất tức giận, thật ra cô nên chất vấn anh một chút, anh có tư cách gì mà nói với mình những lời như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, cô đã hối hận vô cùng, cảm thấy mức độ cãi vã của mình còn chưa phát huy được, thật ra cô có nhiều lời có thể khiến Trì Uyên á khẩu không nói nên lời.

Cố Tư nằm trên giường cầm điện thoại di động lật xem tin tức trên mạng, không có gì khiến cô hứng thú.

Đều là tin tức địa phương, vô nghĩa.

Chẳng qua thời điểm cô định đặt điện thoại xuống, cô thực sự nhìn thấy một chút tin tức địa phương thú vị.

Tin tức này có liên quan đên người cô gái bị Trì Uyên mang đi khỏi quán bar.

Thông tin của cô ấy bị đào lên, ảnh chụp lúc trước cũng đều bị đem ra.

Tin tức cũng đưa những bức ảnh về quá khứ của cô, ăn mặc thời trang, nhưng nhiều người trong số họ xuất hiện trong hộp đêm.

Tin tức không đề cập đến Trì Uyên, nhưng các bình luận bên dưới đều liên quan đến Trì Uyên.

Nhiều người nói rằng Trì Uyên thích kiểu người phụ nữ này, người phụ nữ này trông quyến rũ và có sức hút, đàn ông bình thường đều không thể từ chối được.

Cố Tư gật đầu, người phụ nữ này quả thực rất quyến rũ, trước lồi sau cong, trang điểm tinh xảo, thoạt nhìn chính là khiến đàn ông đều thích.

Nếu Trì Uyên nhìn thấy một người phụ nữ như vây mà không bị dụ, Cố Tư cũng sẽ không tin.

Cô nhìn tin tức, liền nghĩ tới việc hôm nay Trì Uyên âm thầm vào nhà mình.


Anh nói anh muốn đi công tác, nên hãy đàng hoàng một chút.

Đừng nói nhiều làm gì, bản thân cô không đàng hoàng? Mỗi ngày hai khung giờ sinh hoạt cố định, còn ai có thể đàng hoàng hơn cô.

Cố Tư càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy hơi thở không bình thường, nghĩ nhiều thêm bực.

Nàng lập tức ngồi dậy, suy nghĩ một chút liền gọi điện thoại cho Trì Uyên.

Bên này Trì Uyên đang tắm, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Không có ai nghe điện thoại, Cố Tư hướng về phía điện thoại vẫn mắng đôi câu, sau đó buông xuống, đi ngủ.

Cô luôn luôn cảm thấy mình tính tình trầm ổn, nhưng là mỗi lần gặp Trì Uyên, bản thân lại có chút không ổn định được.

Cố Tư nhắm mắt thở dài.

Bên kia Trì Uyên tắm xong đi ra, phát hiện Cố Tư gọi điện thoại.

Thực ra Trì Uyên biết suy nghĩ của Cố Tư khi gọi điện thoại tới, hôm nay cô bị anh làm cho tức giận quá mức.

Đoán chừng hôm nay nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mất mặt, trong lòng khó chịu.

Cho nên lần nữa muốn tìm nơi trút giận.

Anh cười lên, cảm thấy thật thú vị.

Cố Tư từ sau khi ly hôn, càng ngày càng trở nên thú vị.

Trì Uyên nhìn chằm chằm điện thoại di động một lúc, sau đó để xuống.

Ngày mai muốn cùng Trì Chúc đi công tác, anh tìm được vali, đơn giản là xếp hai bộ quần áo vào.

Anh mỗi lần đi công tác, cũng không mang quá nhiều đồ, trong hoàn cảnh bình thường, Tử Thư đều giúp anh sắp xếp.


Nhưng lần này Tử Thư không đi theo, anh chỉ có thể tự mình làm.

Khi Trì Uyên thu dọn hành lý, lại nhớ tới lần trước đi Tam Á, Cố Tư cũng đi theo.

Cố Tư chỉ có một mình, cũng không mang theo nhiều đồ, nói là ra ngoài thư giãn.

Cô gái đó, theo như anh biết, cho tới bây giờ chưa từng một mình đi xa, cho tới thời điểm đó trong cuộc đời, quãng đường xa nhất mà cô đã đi là từ ngọn núi nhỏ quê hương đến cuộc đời anh.

Cố Niệm không phải là người thích tìm kiếm sự kích thích, cho nên khi lấy quần áo rời đi, cần có bao nhiêu dũng khí.

Trì Uyên nghĩ tới đây, trong lòng có chút khó chịu.

Anh vốn một lòng muốn ly dị, nhưng quên cân nhắc, ly dị mang đến cho Cố Tư ảnh hưởng lớn đến bao nhiêu.

Anh ban đầu hào phóng đưa tiền, liền cho là có thể đền bù tất cả, bây giờ nhìn lại, vẫn là suy nghĩ quá ít.

Trì Uyên thu dọn đồ đạc rồi lại nằm lên giường, trong lòng có chút buồn chán.

Ngày hôm sau Trì Uyên đi công tác cùng Trì Chúc, Cố Tư liền nhận được tin ngay, bởi vì Tử Thư đã đăng lên vòng bạn bè, nói sếp của anh đi ra ngoài phấn đấu, biết bao nhiêu thứ không dễ dàng, giữa các dòng chữ đều thể hiện anh muốn giống như ông sếp của mình biết bao.

Cố Tư nhìn một cái, Trì Uyên không nói dối, anh ta quả thật đang đi công tác.

Cố Tư đặt điện thoại xuống, trong lòng không khỏi nhớ tới những gì hôm qua Trì Uyên đã nói.

Nghĩ đến lại xáo trộn trong lòng một lần nữa.

Mạnh Sướng dọn dẹp xong đứng tựa vào quầy hàng, trông vẫn rất thoải mái.

Cô nhìn Cố Tư, “chị gần đây không liên lạc với cậu Ninh sao.”

Cố Tư cúi đầu sửa sang lại đồ, “Không có.”


Mạnh Sướng thở dài, “Nếu như hai người yêu nhau không thường xuyên gặp mặt, trong lòng không khó chịu sao.”

Cố Niệm nhíu mày, “Chị và Ninh Tôn không giống như những gì mọi người nghĩ”

Mạnh Sướng cười, “Không giống nhau sao? Đã yêu là chuyện không bao giờ thay đổi, làm sao có thể khác được.”

Cô xoay người đối mặt với Cố Niệm, “Yêu nhau rất ngọt ngào sao? Vừa nghĩ tới người đó em cảm thấy rất cao hứng, liền cảm thấy rất vui.”

Cô ôm lấy mặt mình trong tay, “Vậy nên khi không nhìn thấy, trái tim cô ngứa ngáy.”

Cố Tư a a, “Chờ lúc em yêu đương, thì sẽ biết”

Mạnh Sướng nhìn chằm chằm Cố Tư một lúc, rồi lập tức chuyển đề tài, “ Tiểu Tư, nếu một ngày ngài Trì yêu, trong lòng chị có thoải mái không?.”

Cố Tư ngừng một lát, ngược lại không nói dối, “Chắc là có đi”

Mạnh Sướng sững sốt một chút, “Tại sao ạ, chính chị cũng nói chuyện yêu đương, chẳng lẽ không cho phép anh ấy thích người phụ nữ khác.”

Cố Tư chu miệng nói “Nói thế cũng không đúng”

Cho dù cuối cùng, Trì Uyên không thuộc về cô, nhưng nếu biết trong lòng anh có người phụ nữ khác, cô cũng vẫn thấy khó chịu.

Có thể đây chính là đạo đức giả

Dù sau này cô ấy có thích Trì Uyên hay không, thì cô ấy cũng đã từng thích rồi, nên chuyện này không thể tránh được.

Mạnh Sướng bĩu môi, “Hay là kết hôn rồi, có lẽ loại suy nghĩ này sẽ biến mất.”

Cố Tư suy nghĩ một chút, “Chắc là vậy.”

Hoàn toàn buông xuống, chắc là không còn để ý đến việc bên cạnh anh là người khác hay không.

Cô thực sự không biết.

Mạnh Sướng gật đầu một cái, không nói gì khác nữa.

Sau một hồi bận rộn, điện thoại di động của Cố Tư vang lên.


Điện thoại được đặt trên quầy hàng, người đầu tiên chạy đến nhìn là Mạnh Sướng.

Nhưng sau khi đọc nó, biểu cảm của cô nàng hơi đông cứng lại.

Cố Tư đang rửa chén bên cạnh, “Làm sao vậy, là ai?”

Mạnh sướng a lên một tiếng, “Là ngài Trì.”

Cố Tư sửng sốt một chút, cầm điện thoại qua xem, quả nhiên là Trì Uyên.

Cố Tư suy nghĩ một chút liền nhận điện thoại, “Gọi điện thoại có việc gì?”

Trì Uyên a lên một tiếng, “ Hôm qua thấy cô gọi điện cho tôi, lúc ấy tôi có chuyện không tiện nghe, hôm nay gọi hỏi một chút, cô có chuyện gì?”

Tối hôm qua gọi điện thoại, bây giờ mới phát hiện, cô không tin đâu.

Cố Tư cười nhạt một tiếng, “ Anh làm tôi buồn cười quá, Trì Uyên, có phải anh cho rằng trừ anh ra thì tất cả mọi người đều là người ngu.”

Trì Uyên cười, thật giống như thể chiến tranh lạnh giữa hai người chưa từng xảy ra.

Anh nói: “ anh thật hy vọng em là kẻ ngốc, chứ đừng thông minh, như vậy làm cho anh rất mệt mỏi, muốn tính kế lại sợ em phát hiện”.

Cố Tư a một chút, “ Cho nên anh gọi điện thoại, rốt cuộc là làm gì, tôi ở đây đang bận bịu, không có chuyện, tôi liền cúp máy.”

Trì Uyên chắc là đã đến khách sạn, anh đang duỗi người, “ Anh đi công tác, nên sợ anh không ở cạnh vài ngày sẽ quên mất anh. “

Cố Tư liếm liếm môi, “Trì Uyên, tôi nhớ trước đây anh không như vậy, trước mặt người khác thật không biết xấu hổ.”

Trì Uyên cười khẽ, cũng không cảm thấy Cố Tư đang mắng mình, “Không phải,anh chỉ làm chuyện này trước mặt em thôi.”

Trì Uyên bây giờ da mặt đã càng ngày càng dày.

Cố Tư tức giận bật cười. “Trì Uyên, đồ khốn kiếp, bây giờ anh còn làm ra vẻ thế này, ai mới đúng? Anh có vấn đề về não à, quên mất lúc trước anh đã đối xử với tôi như thế nào rồi sao.”

Trì Uyên ở đằng kia bỗng nhiên mất tiếng.

Edit by Mai.

gần 500 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận