Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Cố Tư ăn cơm ở nhà bên cạnh, sau đó trở về nhà, mở đèn rồi lên chiếc giường lúc trước của mình. Công suất của bóng đèn hơi nhỏ, căn phòng trông hơi tối.

Ngày nay tuy cuộc sống đã được cải thiện rất nhiều nhưng mỗi khi nghĩ lại mọi chuyện trong quá khứ, cô vẫn luôn cảm thấy có rất nhiều điều tiếc nuối.

Cô nhìn căn phòng vắng vẻ, nước mắt lại rơi.

Khi ông nội qua đời, người lớn trong làng nói, những đồ vật mà ông nội dùng khi còn sống đều phải đốt đi, để ông mang theo dùng.

Vốn dĩ trong nhà cũng không có đồ gì nhiều, vì vậy sau khi đốt đi thì căn nhà trở thành trống rỗng.

Cô đứng lên mở cửa nhìn ra bên ngoài.

Trời cũng đã muôn, nhà nhà đều đã đóng cửa.

Gia đình ở nông thôn, buổi tối cũng không có gì để giải trí, đều đi ngủ từ sớm.

Bây giờ chỉ có thể nghe thấy vài tiếng chó sủa bên ngoài, sau đó là là tiếng gió thổi.

Cố Tư đứng ở đó một lúc lâu, rồi quấn chặt quần áo, quay người đi vào, tắt điện đi ngủ
nhưng vì thay đổi chỗ ngủ nên cô ngủ không ngon, mơ rất nhiều.

Trong mơ hay sự thực cũng có chút mơ hồ.


Lúc thì mơ thấy ông nội, lúc thì mơ thấy ông cụ nhà họ Trì, lúc thì mơ thấy kết hôn cùng Trì Uyên, lúc lại mơ cùng Trì Uyên ly hôn.

Cuối cùng mơ thấy một đứa bé đứng trước mặt mình, giọng hơi mùi sữa hỏi vì sao cô khóc.

Cố Tư cũng không biết vì sao mình lại khóc, chỉ biết khi nghe giọng nói của đứa bé đó, trong lòng đau thắt lại.

Không nhìn rõ tướng mạo của đứa trẻ nhưng hình như là một bé trai nhỏ xinh.

Cố Tư dần dần tỉnh lại, nhìn ra bên ngoài, trời vừa hửng sáng

Có điều ở nông thôn, nhà nào cũng ngủ sớm rồi dậy sớm, lúc này ống khói nhà người ta đều đã có khói.



Cũng không biết nói ai đáng thương.

Cố Tư mua một ít đồ ăn, còn mua tiền vàng và tiền giấy, trước khi rời đi còn nghe thấy ông chủ đó lầm bầm: “sao chồng không về cùng, có phải là coi thường nơi nhỏ bé này không ”

Cố Tư mím môi, coi như không nghe thấy

Cô vừa xách đồ về tới nhà, điện thoại liền kêu lên, Cố Tư nhìn vào màn hình là Mạnh Sướng

Cô nhanh chóng nghe máy, giọng nói của Mạnh Sướng có chút lo lắng: “tiểu Tư, chị về đến nhà chưa”

Cố Tư ừm một tiếng: “đến từ hôm qua rồi, nghỉ ngơi một đêm, hôm nay đi tế bái ông nội ”

Mạnh Sướng thở dài: “chị đi đường vất vả mấy ngày rồi, chắc chắn rất khó chịu”

Khó chịu hay không, thực ra cũng không quá quan trọng.

Cố Tư hỏi Mạnh Sướng về việc của cửa hàng, Mạnh Sướng liền cười: “có em ở đây, chị yên tâm đi, em bây giờ rất giỏi, một mình có thể xử lí được hết mọi việc, chị yên tâm ở nhà một thời gian, việc bên này không cần phải lo lắng”

Cố Tư liếm môi: “cảm ơn ”

Mạnh Sướng ha ha: “cảm ơn em làm gì, em làm việc cùng chị ở cửa hàng này, thực ra em rất vui, em cũng không có năng lực gì, ra ngoài tìm việc chắc chắn cũng không tìm được việc gì ra hồn, với lại em thích mày mò những thứ này, ở đây em cảm thấy rất vui vẻ”

Cố Tư thở dài một hơi, liền nghe thấy Mạnh sướng nói tiếp: “à, gia đình em có sắp xếp cho em xem mắt,hôm nay em đi xem xem, sau đó em có chụp trộm một tấm ảnh gửi cho chị, chị tư vấn cho em với”

Cố Tư ngơ ra “xem mắt, em vẫn còn trẻ không đến nỗi vậy chứ ”


Mạnh Sướng thở dài: “sao lại không đến nỗi, em bây giờ chỉ có thể nhờ vào gia đình giới thiệu, bản thân em chắc chắn là không được”

Cố Tư nhớ những hành động lúc trước của Mạnh Sướng, rõ ràng trong lòng có người, sao vừa mới đây lại đi xem mắt

Cố Tư nghừng lại một chút mới nói: “nếu như là đi xem mắt thì nền tảng mối quan hệ lúc đầu có thể chưa vững chắc, chỉ có thể từ từ vun đắp, em phải chuẩn bị tâm lý”



Xung quanh thôn nhỏ này có nhiều núi, bình thường nhà có người mất đều chôn trong núi.

Đường đi hơi xa, mới đi được nửa đường, cơn buồn nôn lại tới. Cố Tư ngồi xổm ở vệ đường nôn khan, nôn đến nỗi hoa mày chóng mặt.

Trong lòng có chút xót xa.

Cô che mặt, lau nước mắt. một lúc sau mới đi về phía sườn núi.

Bởi vì tốc độ chậm nên đi rất lâu, cảm giác đến trưa mới bắt đầu lên núi.

Sau đó điện thoại rung lên, Cố Tư dựa vào một cái cây, thở hồn hển nhấc điện thoại lên nghe, đầu dây là giọng của Trì Uyên: “em dậy rồi à”

Cố Tư ừ một tiếng: “dậy lâu rồi, ăn xong rồi”

Bên chỗ Trì Uyên hơi ồn ào

Cố Tư cũng không để ý nhiều, ngẩng đầu nhìn lên núi: “không nói chuyện với anh nữa, tôi có chút việc ”

Trì Uyên ừ: “anh cũng đến giờ rồi”

Cố Tư ngạc nhiên không hiểu ý của Trì Uyên, nhưng Trì Uyên lập tức nhăc nhở cô phải chú ý sức khỏe sau đó liền tắt máy.


Cố Tư chầm chậm cất điện thoại, tiếp tục đi lên núi.

Mộ phần của ông cụ nhà họ Cố rất đơn giản, không giống như ở thành phố, mộ phần ở đây chỉ là một nấm đất nhô lên, làm gì có những thứ như bia mộ.

Bên trên nấm đất có một tấm gỗ, ghi tên người đã khuất là xong.

Ngày sinh ngày mất đều không có.

Cố Tư vẫn nhớ chỗ mộ của ông nội, liền đi tới đó.

Nhưng mưa cuốn trôi, nấm mộ nhỏ gần như không còn nhìn thấy, may là vẫn còn tấm gỗ bia mộ.

Cố Tư khóc ngay sau khi nhìn thấy nấm mộ nhỏ, trái tim đau thắt lại, cô chầm chậm bước đến bỏ đồ trên tay xuống: “Ông nội cháu đến rồi đây”

Cô không kìm được khóc lên thành tiếng: “Cháu đã ly hôn rồi nhưng vì để bù đắp Trì Uyên đã cho cháu rất nhiều thứ, bây giờ cháu có rất nhiều tiền và cuộc sống của cháu cũng rất tốt”

cháu, nhưng cháu không nhớ bọn họ, cháu không cần họ, ông đi rồi cháu cũng không cần bất cứ ai khác nữa, cháu một mình cũng được. “

cô nói: “Từ nay, cháu cùng đứa trẻ sẽ ở đây với ông, cháu sẽ không đi đâu cả”.

Edit by anhanh.

gần 500 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận