Trì Uyên trở về nhà liền bảo Cố Tư đi nghỉ ngơi còn anh bắt đầu nấu ăn.
Cố Tư đứng ở cửa phòng, nhìn bộ dạng vụng về lúng túng của Trì Uyên, muốn nói trong lòng một chút cảm động cũng không có thì đó là nói dối.
Anh từ xa như vậy chạy tới đây, trong lòng Cố Tư kỳ thật đang rất dao động.
Cố Tư biết nơi này xa xôi hẻo lánh đến mức nào, nhất định Trì Uyên cũng phải khó khăn lắm mới có thể tự mình tìm ra đường đến nơi này.
Mặt trời cũng lặn và từng nhà đều nhóm lửa nấu cơm. Cố Tư nhìn một chút rồi đi ra ngoài.
Người trong thôn đều có một khu vườn nhỏ do chính mình vun xới để trồng rau.
Cố Tư đến một nhà khác để hỏi một chút. Họ lập tức đã hái rất nhiều rau để cô mang về nhà ăn.
Rau xanh ở nông thôn chính là thứ không đáng giá tiền, cũng không ai bủn xỉn thứ này cả.
Cố Tư lấy rau về, Trì Uyên liền tự biết ra giếng trong sân rửa rau.
Làm như vậy nhìn cũng ra dáng ra hình.
Cố Tư lại đi đến quầy bán quà vặt, ở đây cô có thể mua lẻ gạo. Cô cân một ít mua về, bảo Trì Uyên bước sang một bên, cô bắt đầu tự mình nấu cơm xào rau.
Cố Tư cố nén cơn buồn nôn của mình trước mùi khói dầu, cô nhanh chóng chuẩn bị bữa ăn.
Trì Uyên từ phía sau đi tới, ôm lấy cô, “Hai ngày nay em không ở đó, anh rất nhớ em.”
Động tác của Cố Tư đột ngột dừng lại, cô cũng không giãy dụa, chỉ là nói, “Trì Uyên, bởi vì anh không chiếm được nên mới không muốn buông tay sao?”
Trì Uyên sửng sốt, chậc một tiếng, có thể là trong lòng có chút không vui.
Tuy nhiên, giọng điệu của anh vẫn rất ôn hòa. Giọng nói của anh càng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Em cứ nhất định phải đem lòng tốt của anh đối với em hiểu thành kiểu suy nghĩ xấu xa đó sao? Anh không thể chỉ là thích em, thuần túy nhớ em, muốn đối xử tốt với em sao?”
Cố Tư hạ tầm mắt xuống, “Tại sao anh lại thích em? Em ở bên cạnh anh thời gian một năm, anh cũng chỉ cảm thấy phiền chán em. Tại sao sau khi ly hôn rồi, anh lại bắt đầu thích em chứ?”
Thật ra Trì Uyên cũng không hiểu nổi, ai có thể hiểu nổi thứ gọi là tình cảm này chứ.
Anh không nói lời nào, anh chỉ cố chấp ôm Cố Tư như vậy.
Cố Tư suy nghĩ một chút, nói, “Được rồi, đi ăn cơm, anh đi dọn bàn chút đi.”
Có rất nhiều thứ trong cốp xe của Trì Uyên.
Anh lại đi lấy thêm một ít, có sữa và trái cây đóng hộp.
Cố Tư mở một hộp sữa, hiện tại cô cần dinh dưỡng và cũng không thể quá khắc khổ với đứa nhỏ trong bụng.
Đang trong lúc nghỉ ăn cơm, Cố Tư nhìn thấy có người đang vào sân.
Vài đứa trẻ rụt rè đứng trong sân ngó vào trong nhà nhìn xem.
Cố Tư đi ra mở cửa và nói: “Mấy đứa nhỏ này, mấy đứa có chuyện gì vậy?”
Tất cả đều là những đứa trẻ bảy tám tuổi, mặc quần áo vải thô.
Khi thấy Cố Tư đi ra, mấy đứa cùng cười rộ lên, có vẻ hơi xấu hổ.
Cố Tư gần như biết những đứa trẻ này đang nghĩ gì.
Cô cũng đã từng trải qua thời gian đó mà.
Vì vậy, cô mời mấy đứa trẻ vào nhà và mang cho chúng một ít đồ ăn vặt để ăn.
Những đứa trẻ này có được đồ ngon để ăn, lập tức ùa chạy như ong vỡ tổ.
Cố Tư ngồi trên ghế, “Trước đây nhà em nghèo, quanh năm suốt tháng cũng không ăn được cái gì. Mỗi lần nghe nói có người nào có món gì ngon bọn em sẽ tụ tập với nhau lại rồi đi đến trong sân nhà người ta đứng đó. Thực ra cũng không phải là muốn ăn, chỉ là muốn đi nhìn xem. Xem họ ăn thôi cũng thấy vui rồi.”
Trì Uyên chưa từng trải qua cuộc sống như thế này, không biết phải khó khăn đến mức nào mới làm cho mấy đứa trẻ muốn đi xem người khác ăn cái gì.
Cố Tư bật cười sau khi nghĩ đến đây, “Em nói cái này làm gì chứ, nói ra anh cũng không hiểu. Những người có tiền như anh ấy à, sẽ không bao giờ hiểu được bọn em đã có một cuộc sống khó khăn như thế nào.”
Trì Uyên gật đầu, “Đúng là anh không hiểu lắm cho nên anh mới muốn biết. Anh muốn hiểu em càng nhiều càng tốt. Anh muốn biết những ngày anh chưa xuất hiện trong cuộc sống của em, em đã trải qua những chuyện gì.”
Cố Tư bật cười, cười có chút bất đắc dĩ, “Trì Uyên, anh thực sự đã thay đổi.”
“Đúng vậy.” Trì Uyên vội vàng mở miệng nói, “Đúng là anh đã thay đổi. Em luôn cho rằng anh làm mọi chuyện là có mục đích, nhưng thật ra anh không hề có mục đích nào cả.”
Cố Tư giơ một tay sờ bụng, “Được rồi, ăn cơm thôi.”
Sau bữa tối, Cố Tư đến dọn dẹp giường của ông cụ Cố một chút định để cho bản thân nằm, bảo Trì Uyên đi ngủ ở giường của cô.
Cái giường mà người chết đã ngủ, cô sợ Trì Uyên sẽ không thích.
Ai ngờ Trì Uyên ngăn cô lại, “Không cần bày vẽ như vậy, để anh ngủ đây là được rồi.”
Anh còn cảm thán một câu: “Đó là ông nội của em, cũng là ông nội của anh. Anh không sợ.”
Cố Tư cũng liền không nói thêm cái gì.
Hai cái phòng đóng cửa lại thì cũng không thể nhìn thấy nhau nữa.
Cố Tư nằm trằn trọc một lúc rồi cũng lăn ra ngủ.
Trì Uyên lại có chút không ngủ được. Giường này nằm không thoải mái, quá cứng,hơn nữa còn có mùi ẩm mốc.
Đợi một lúc sau anh liền đứng dậy, mò mẫm đi qua chỗ Cố Tư đang nằm ngủ.
Cố Tư co người lại bên giường, ngủ một cách yên bình.
Trì Uyên đứng ở cửa nhìn cô ngủ. Cố Tư hơi gầy, co lại một góc như vậy, chỉ nhìn thấy một cục nho nhỏ..
Trái tim Trì Uyên càng ngày càng mềm mại. Nếu anh không đi theo qua đây lần này, cô gái này định sẽ sống như thế nào đây.
Trong nhà cái gì cũng không có. Chỉ nghĩ đến vậy thôi anh đã cảm thấy lo lắng rồi.
Trì Uyên còn đứng nhìn một lúc trước khi quay trở lại chỗ của mình.
Giường Cố Tư nằm là giường đơn, nếu không anh nhất định sẽ da mặt dày mà chạy lại đây ngủ cùng cô rồi.
Cố Tư không biết chuyện Trì Uyên nửa đêm mò qua phòng cô. Cô cảm thấy ngủ thẳng một giấc đến sáng. Lúc cô dậy, Trì Uyên đã đi ra ngoài rồi.
Chăn ở giường đằng kia cũng đã được gấp lại.
Sau khi Cố Tư rửa mặt xong xuôi, cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Cô vội vàng chạy lại xem, là Mạnh Sướng gọi đến đây. Cô ấy nói đã gửi một bức ảnh cho Cố Tư và nhờ Cố Tư xem giúp xem như thế nào.
Cố Tư cười rộ lên, “Chính em cảm thấy như thế nào mới được chứ?”
Biểu cảm trên mặt Mạnh Sướng ở đầu dây bên kia hơi có chút buồn bã, nhưng giọng điệu vẫn không thay đổi, nghe như mang theo ý cười, “Thì cũng chỉ như vậy thôi. Dù sao cũng không hiểu biết người ta. Lúc đầu cũng chỉ có thể nhìn mặt, nếu cảm thấy được có thể tiếp tục tiến triển thì mới đi sâu tiếp xúc nhìn xem thế nào.”
Cố Tư ừ một tiếng, nói, “Vậy để chị xem một chút coi sao. Thật ra chị nhìn người cũng không chuẩn cho lắm, em cũng đừng tin lời chị quá.”
Mạnh Sướng liền cười rộ lên, vòng vo đổi chủ đề, “Chị ở bên kia như thế nào rồi? Nếu chỉ ở một mình thì có phải hơi mệt hay không? Chị phải tự mình làm hết mọi việc mà.”
Cố Tư hơi do dự, cuối cùng vẫn nói cho Mạnh Sướng nghe chuyện Trì Uyên đuổi theo đến đây.
Mạnh Sướng ở đầu dây bên kia sững sờ một lúc lâu. Cố Tư alo vài lần, cô ấy mới đáp lại.
Giọng nói của cô ấy nghe giống như đang cố ý vui vẻ, “Thật vậy à. Vậy Trì Uyên cũng thật sự rất đáng tin cậy đấy chứ. Vậy mà anh ấy từ xa như vậy đuổi theo qua được luôn. Tiểu Tư, chị cũng đừng để lỡ một người tốt như vậy, anh ấy đối với chị thật là tốt.”
Cố Tư đương nhiên biết rằng Trì Uyên rất tốt với cô.
Nhưng cũng không thể chỉ bởi vì họ hơi tốt với mình một chút thì liền quên đi tất cả những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.
Cô cũng không phải là người có lòng khoan dung, ngược lại, kỳ thật cô rất hẹp hòi.
Bây giờ nghĩ đến thái độ trước đây của Trì Uyên đối với bản thân, cô còn nhịn không được muốn nghiến răng nghiến lợi cơ mà.
Cố Tư liếm môi, “Để xem sao đã, bây giờ chị không muốn nghĩ đến những chuyện này lắm.”
Phải mất vài giây sau Mạnh Sướng mới nói: “Tiểu Tư, nếu em là chị, em thật sự, em sẽ đồng ý ngay ấy chứ. Trên đời này thật sự không dễ dàng gì mới có thể tìm được một người đàn ông đối xử tốt với mình, còn có ngoại hình dễ nhìn mà điều kiện gia đình cũng không tệ lắm. Chị nghĩ xem, Trì Uyên có nhiều đặc điểm tốt như vậy, để đâu cũng thấy nổi bật giữa một đám người. Chị cũng đừng có lựa chọn khác người chứ.”
Cố Tư liền nở nụ cười, “Được rồi, chị biết rồi mà. Chị sẽ suy nghĩ cẩn thận những gì em nói.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Mạnh Sướng, Cố Tư đi nhìn tin nhắn.
Mạnh Sướng đã gửi một bức ảnh qua, nhìn qua hình như là ảnh chụp lén.
Người đàn ông kia đang cúi đầu nhìn điện thoại. Nhìn bộ dáng, anh ta trông cũng không lớn tuổi lắm, nhìn còn nhẹ nhàng khoan khoái.
Nếu nói là nhìn đẹp thì kỳ thật cũng không phải vậy, nhưng nếu nói là không đẹp thì cũng không đúng lắm.
Anh ta nhìn cũng chỉ là một người bình thường.
Cố Tư nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu. Bên kia, Trì Uyên cũng đã quay trở lại.
Cố Tư hoàn toàn không nhận thấy Trì Uyên đang đi vào, vẫn còn đang cúi đầu nhìn vào bức ảnh.
Vẻ mặt cô đầy suy tư. Như thế này thì nên nói với Mạnh Sướng thế nào cho tốt đây?
Nhìn vào khuôn mặt này đi. Nếu như khen đẹp thì nghe có vẻ hơi dối trá, nhưng nếu không khen lại có chút không ổn lắm
Cô còn đang do do dự dự thì đầu Trì Uyên liền dựa lại gần, nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nhíu mày hỏi: “Người đàn ông này là ai vậy?”
Edit by Nhài.
hơn 500 chương.