Cố Tư bị những lời nói của Ninh Tôn làm cho sửng sốt, cô bất giác cau mày.
Ninh Tôn lại nói: “Em chờ anh kết thúc cuộc thi ở đây, có một số việc, chúng ta quay về rồi từ từ nói, được không?”
Cố Tư sau vài giây liền bật cười, giọng điệu cố ý thoải mái một chút: “Anh muốn nói gì với em có thể nói luôn bây giờ được mà.”
Ninh Tôn thở dài: “Tiểu Tư, em là thật sự không hiểu, hay là vẫn cố tình lãng tránh.”
Ninh Tôn hỏi những lời này xong, Trì Uyên ở trong bếp liền gọi Cố Tư, nói rằng có một số gia vị nấu ăn, nhưng anh không biết chúng để ở đâu.
Giọng Trì Uyên có hơi lớn, Ninh Tôn bên kia có lẽ cũng nghe thấy.
Cố Tư nhân cơ hội liền nói: “Được rồi, em bên này có chút việc phải làm, chúng ta đừng nói về việc nữa. Anh bên đó cố gắng tập luyện cho tốt, cố gắng lấy được thứ hạng cao trở về.”
Cố Tư nói xong, đáp lại phòng bếp bên kia một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Chỉ là chờ cô đi vào bếp, Trì Uyên đã tìm được rồi.
Anh cũng không nhìn Cố Tư, vừa đảo đồ ăn trong nồi vừa hỏi, “Vừa rồi em nói chuyện điện thoại với ai vậy, Ninh Tôn?”
Anh ấy thậm chí ngay cả cái này cũng biết.
Cố Tư dựa vào khung cửa: “Vậy anh gọi em lại đây, căn bản không phải là vì không tìm được đồ, mà là cố ý?”
Trì Uyên bật cười, “Đương nhiên không phải, anh thật sự tìm không thấy.”
Cố Tư nhìn qua nguyên liệu trên bàn, tất cả gia vị đều ở trên đó, cũng không biết anh rốt cuộc muốn tìm gì.
Cố Tư cũng lười hỏi, nhìn qua một chút liền đi vào phòng ăn ngồi đợi.
Trì Uyên lấy đồ ăn ra khỏi nồi bưng vào phòng ăn, nhưng anh vừa đi tới cửa phòng bếp liền dừng lại.
Trì Uyên nhìn ra bên ngoài, giọng điệu bình thản: “Tại sao mẹ lại tới đây?”
Cố Tư vừa nghe xong, vội vàng từ phòng ăn đi ra.
Một người đứng ở cửa phòng khách, nhìn giống như có chút khó chịu.
Cố Tư bật cười, “Hôm nay đã đến cửa tiệm của tôi rồi mà, sao lại còn đuổi tới tận nơi này.”
Phương Tố cố gắng giữ vẻ mặt: “Tôi tới tìm con trai tôi. Nếu con trai tôi không ở đây, tôi cũng chẳng tới.”
Cố Tư cong môi quay lại nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên hỏi một câu đã ăn cơm chưa, sau đó bê đồ vào phòng ăn.
Phương Tố nhấc chân đi vào: “Mẹ còn chưa ăn, muốn tìm con cùng đi ra ngoài ăn cơm.”
Bà nhìn Trì Uyên đang đeo tạp dề, dường như có chút đau lòng: “Sao con lại xuống bếp? Con đâu phải là người làm cơm đâu.”
Cố Tư không quan tâm nhiều như vậy, đợi Trì Uyên xới cơm cho mình, cúi đầu chỉ lo tập trung vào việc ăn cơm.
Trì Uyên cũng đưa bát đũa cho Phương Tố: “Vừa kịp lúc, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi. Hôm nay đều là mấy món con tự làm, mẹ nếm thử một chút.”
Phương Tố vẫn còn ngoan cố, nhưng cũng không từ chối, đưa mắt nhìn một chút, sau đó nói thêm: “Đều là con làm, vậy thì mẹ sẽ thử. Tôi ăn cơm con trai tôi làm, cũng không có chiếm tiệm nghi của ai.”
Cố Tư có chút không nhịn được, mỉm cười: “ Mau ngồi xuống ăn cơm đi, giải thích nhiều như vậy làm gì.”
Phương Tố ngồi xuống, đối diện ngay với Cố Tư.
Trì Uyên ở bên cạnh Cố Tư, gắp đồ ăn cho cô: “Lúc trước sao lại không ăn, nào, lần này ăn nhiều hơn chút.”
Tay nghề của Trì Uyên không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi quá tệ.
Nếu không quá kén chọn thì vẫn có thể nuốt được.
Ăn hai miếng cơm, Phương Tố ngẩng đầu lên nhìn Cố Tư và Trì Uyên, lờ mờ có cảm giác giống như mình đã trở về quá khứ.
Trước đây cả nhà cùng nhau ngồi ăn cơm, cũng giống như thế này.
Bà suy nghĩ một chút, nói với Trì Uyên: “Mẹ nghe nói Cổ Nhan đã xuất viện rồi.”
Cổ Nhan là người phụ nữ Trì Chúc đã chăm sóc vào khoảng thời gian trước.
Trì Uyên nói, “Nhưng bà ấy đã bị chấn thương trong vụ tai nạn xe. Cho dù xuất viện, cũng cần chăm sóc một thời gian nữa.”
Phương Tố bĩu môi, “Vậy thì ba con chắc là phải qua đó chăm sóc rồi. Ba con là một người tốt bụng.”
Trì Uyên cười, “Chuyện này thì con không rõ ràng lắm, nhưng dì Cổ đã tìm được một bảo mẫu, cũng không cần ba con phải giúp.”
Phương Tố giãn mặt, tiếp tục ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Trì Uyên đi rửa bát, còn Cố Tư thì đi đến ngồi trên ghế sô pha.
Phương Tố cũng không nói rời đi, cứ thế quanh quẩn trong phòng khách nhìn Cố Tư một vòng: “Căn nhà này con trai tôi cho cô, thật là thoải mái nhỉ.”
Lời bà ta nói thực sự không dễ nghe, nhưng Cố Tư bây giờ cũng không có ý định cùng với bà so đo.
Cô ậm ừ nói: “Thoải mái.”
Phương Tố liền hừ một tiếng: “Mọi người nói rằng A Uyên có lỗi với cô, nhưng cô nhìn xem, cô cũng không thua thiệt gì. Li hôn rồi, cô lấy được nhiều tiền như vậy, số tiền đó người khác cả đời cũng không kiếm nổi. “
Cố Niên lại “ừ” một tiếng: “Vậy thì tại sao lúc trước bà không đồng ý ly hôn, tôi nghe nói ba của Trì Uyên sẵn sàng bồi thường cho bà, bà cũng không hề thiệt thòi.”
Giọng điệu của Cố Tư rất bình thản, cũng không phải muốn châm biếm, chỉ đơn giản là kể lại một sự thật.
Phương Tố nghẹn lại, sau đó liền trừng mắt: “Cô…”
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, liền kìm nén lại cảm xúc của mình: “Cô thì biết cái gì. Cô và tôi có thể giống nhau sao.”
Cố Tư gật gật đầu, “Cũng phải, tuổi tác bà lớn, về sau không dễ tìm.”
Phương Tố hít sâu một hơi, sau đó liền im lặng.
Bà ở bên Cố Tư chưa bao giờ có lợi thế.
Cố Tư vẫn đang xem phim hoạt hình, khỏi nói, nếu xem kỹ còn thấy khá thú vị.
Phương Tố xoay người, ngồi xuống bên cạnh Cố Tư, cũng nhìn chằm chằm vào TV: “Loại chương trình dành cho người thiểu năng này, vậy mà vẫn còn có người xem.”
Nói thì nói vậy nhưng bà cũng ngồi theo xem tận nửa ngày.
Qua một lúc, Cố Tư liền nói, “Bà và ba Trì Uyên gần đây thế nào rồi? Có liên lạc không.”
Cô hoàn toàn chỉ là tò mò, vì vậy liền hỏi.
Phương Tố nhìn chằm chằm vào TV, “Không, vẫn không gặp mặt cũng không nói chuyện điện thoại.”
Cố Tư chế nhạo một chút: “Bà đã vậy rồi, còn tỏ ra đoan chính.”
Phương Tố rít lên, rõ ràng là bà không thích nghe lời nói này của Cố Tư, nhưng sau khi nghĩ lại, bà cũng không phản bác bất cứ điều gì.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, “Tôi là học được từ con trai bà.”
Phương Tố ngừng một chút, theo phản xạ liền quay đầu nhìn về phía phòng bếp, Trì Uyên đang thu dọn bàn, thoạt nhìn cũng như coi là hữu mô hữu dang.(Nhìn ra dáng, có dáng vẻ)
Trì Uyên từ trước đến nay chưa bao giờ làm những việc như vậy.
Phương Tố nhìn một lúc, liền biết ý tứ của Cố Tư.
Nhưng bảo bà làm giống như Trì Uyên, bà không làm được. Nhiều năm như vậy rồi, cho tới bây giờ bà vẫn luôn tỏ ra cao cao tại thượng trước mặt Trì Chúc.
Ngay cả khi trước đó một thời gian, bà tìm cách gặp mặt Trì Chúc ý muốn cả hai hòa giải, bà vẫn như trước luôn giữ cái tư thái đó.
Cố Tư cũng không quản Phương Tố suy nghĩ như thế nào, dù sao cũng đã nhắc nhở đúng chỗ, liền một câu cũng không nói nữa.
Trì Uyên bên kia dọn dẹp xong, anh rửa trái cây rồi mang qua.
Phương Tố cảm thấy đau lòng cho con trai mình, anh ở nhà chưa bao giờ phải làm qua những việc như thế này.
Phương Tố vội vàng bảo Trì Uyên ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trì Uyên mỉm cười, “Cũng không có gì, con mỗi ngày đều ngồi trong phòng làm việc, bây giờ cũng cần vận động, con cảm thấy vẫn ổn.”
Phương Tố “ôi chao” một tiếng: “Hai tay này của con, là để ký văn kiện kiếm tiền, làm sao lại đi làm những việc như thế này được.”
Cố Tư đưa khóe mắt liếc nhìn Phương Tố, vẻ mặt cười như không cười.
Mặc dù Phương Tố không thích Cố Tư, nhưng bà vẫn ở lại đây cho đến tối muộn, cùng Trì Uyên rời đi.
Cố Tư ở cửa tiễn hai người, cô cũng không so đo như vậy. Hôm nay cách cư xử của Phương Tố tốt hơn trước rất nhiều, vì thế cô cũng nói với Phương Tố đi đường cẩn thận.
Vẻ mặt Phương Tố rất phức tạp, vẫn cố chấp ngang bướng: “Cô mau vào đi, đây là nhà của con trai tôi, tôi còn cần cô ra tiễn sao?”
Cố Tư rất nghe lời, trực tiếp xoay người bước vào nhà.
Phương Tố ngồi trong xe, nhìn Cố Tư đóng cửa, sau đó mới nói: “Mẹ thật sự không hiểu, con sao lại thích một người như vậy? Con nhìn cái nết đó đi, đối mặt với người lớn, ngay cả một khuôn mặt tươi cười cũng không có. “
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ, cười cười: “Hai người trước đó có mâu thuẫn, cô ấy có thể cười với mẹ được sao?”
Phương Tố hừ một tiếng, thu tầm mắt: “Thực ra Mẹ không thích cô ta.”
Trì Uyên ậm ừ một lát: “Cô ấy cũng không thích mẹ.”
Edit by Châm.
550 chương.