Cố Tư nghe Trì Uyên nói vậy thì gật đầu, “Anh hỏi kết quả rồi, cho em biết.”
Trì Uyên hừ cười, “Đừng lo lắng, anh nhất định sẽ nói cho em biết mà.”
Trì Uyên dùng cơm xong, hai người kia cũng ăn xong, anh đưa Cố Tư đến cửa hàng, sau đó lái xe rời đi.
Hôm nay nhìn Cố Tư so với mấy ngày trước tốt hơn rất nhiều.
Khi Mạnh Sướng nhìn thấy Trì Uyên đưa Cố Tư đến, cô ấy chỉ thuận miệng nói, “Anh ấy đối với chị thật là tốt.”
Cố Tư đi tới giúp đỡ, “Sao, bạn trai của em đối xử không tốt với em à?”
Mạnh Sướng mím môi híp mắt, “Tốt lắm.”
Sau khi nói xong, cô ấy dừng lại, rồi lặp lại, “Ừm, cũng hài lòng rồi.”
Cố Tư thấy cũng không có chuyện gì quan trọng, nên tiếp tục đi làm việc.
Trì Uyên lái xe đến nhà kho của công ty nhà họ Trì.
Nhà kho nằm tại vùng ngoại thành, nhưng vì cũng đã lâu không sử dụng nên bên trong cũng trống.
Kho ở trong sân rộng, vì kho không sử dụng nên trong sân này chỉ có một người bảo vệ.
Nhưng tối hôm qua, người đó đã được Trì Uyên chuyển đến một nhà kho khác.
Anh lái xe tới, đúng lúc vừa đến thì đã có người ở đó.
Nhưng sau khi nhìn thấy Trì Uyên, người đàn ông nhanh chóng bước đi.
Trì Uyên lái xe vào sân bên trong, sau khi xuống xe mấy người nhân viên bước đến, “Ngài Trì.”
Trì Uyên ừm một chút, “Hắn ta khai ra chưa.”
Người đàn ông gật đầu, “Nói rồi,nhưng không có tác dụng.”
Trì Uyên không quan tâm đến điều đó, và đi vào nhà kho.
Kho hàng không nhỏ, chỉ vì lâu không sử dụng, hiện tại bốc mùi, vừa mở cửa đã thấy bụi mù mịt cả một vùng trời.
Hiện tại trong kho hàng trên mặt đất trải một cái tấm ván gỗ, và một người đàn ông nằm trên tấm ván đó.
Quần áo bên ngoài của người đàn ông đã được cởi ra, bên trong còn có một chiếc áo tay ngắn, lộ ra hình xăm trên cánh tay, hiện tại, vị trí khuỷu tay trái của ông ta đã được băng bó.
Trì Uyên đi qua, người đàn ông kia căn bản cũng không có ngủ, chẳng qua là nằm ở bên kia nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh liền híp mắt mở ra nhìn một chút.
Hắn trông thấy Trì Uyên, cũng không có có vẻ mặt đặc biệt gì, dường như chỉ là bất đắc dĩ.
Người đàn ông sắc mặt có chút tái nhợt, nhấn giọng nói: “Tôi đã nói hết những gì thực sự có thể nói,tôi không hề giấu gì hết.”
Trì Uyên ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông, cười nói: “Ngày hôm qua không phải ông không mở miệng sao.”
Hai người ở gần, Trì Uyên có thể nhìn thấy tất cả biểu cảm trong mắt người đàn ông, người đàn ông dường như nói dối.
Hắn nói: “Ban đầu tôi không biết nhiều, sau đó tôi muốn chống đỡ. Tôi là một tay xa hội đen, tôi cũng cần mặt mũi. Tôi nghĩ rằng anh không thể làm gì tôi. Nhưng mà, tôi thực sự không có biết nhiều chuyện, hiện tại tôi đã nói hết rồi, thả tôi ra, tôi thấy cánh tay của mình bị thương rất nặng, tôi phải đến bệnh viện. “
Người đàn ông này có thể được coi là một tên xã hội đen, hắn ta đã được giáo dục nhiều lần về tội ăn trộm và gây rối, và việc giam giữ là bình thường.
Chuyện gì tốt đều không làm, chính là sâu mọt của xã hội.
Trì Uyên vẫn là cười, “Thả ông ra? Hôm qua nếu không phải tôi, ông có thể gây ra chuyện lớn gì có biết không, không nói có ích lợi gì cho tôi, còn mong tôi có thể như thế nhẹ nhàng liền thả ông?”
Nói xong, Trì Uyên ấn tay vào nơi đang băng bó cho người đàn ông, kết quả chỉ nghe thấy đối phương đột nhiên kêu đau một tiếng.
Từ cái nhìn của khuôn mặt của người đàn ông, nó thực sự đau đớn.
Trì Uyên nói với giọng điệu thoải mái, “Tôi hỏi ông, người đứng sau có nói cho ông biết tại sao họ lại đánh người đó không, người đứng sau muốn kết quả như thế nào.”
Người đàn ông thở gấp vì đau, nhưng vẫn nghiến răng không nói một lời.
Trì Uyên một lúc sau mới đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, cúi đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên ván, “Vậy thì ở đây hưởng thụ vài ngày nữa đi.”
Nói xong, Trì Uyên quay người đi thẳng ra khỏi nhà kho.
Có hai người đàn ông canh giữ ở cửa, nhìn Trì Uyên đi ra, anh ta nghiêng người, “Thưa ngài, người này làm sao bây giờ.”
Trì Uyên thanh âm bình thản, “Tiếp tục giam giữ.”
Nhưng Trì Uyên cũng hỏi, cánh tay của người đàn ông này bị sao vậy.
Người đàn ông nói đã tìm người xem qua cho anh ta, vị trí khủy tay đó chắc là hôm qua vào lúc ngã sắp xuống đúng lúc va đập vào mặt đường, chắc là nứt xương, bên ngoài cũng có trầy da một chút.
Hôm qua họ băng bó một chút, nhưng sáng sớm hôm nay mở ra, vết thương và các vùng lân cận đều sưng tấy.
Có vẻ như ông ấy cần đến bệnh viện.
Trì Uyên cũng không vội, “Không có việc gì, chờ tình hình thực tế hắn nhịn không được nữa, người đàn ông này sẽ van xin chúng ta.”
Anh bước ra ngoài, rồi lấy hộp thuốc lá ra.
Người đàn ông này tối hôm qua có khai ra một chút thông tin, ông ta nói có người trả tiền thuê ông ta và yêu cầu ông ta làm Cố Tư ngã xuống, ông ta cũng nói rằng vết thương có nghiêm trọng hay không cũng không quan trọng, chỉ cần cô ngã xuống là được.
Bên kia cũng hào phóng, đặt cọc một khoản không hề thấp, nói rằng nếu thành công, khoản thanh toán sau sẽ còn nhiều hơn.
Vẻ mặt của Trì Uyên tối sầm lại, anh trực giác cảm thấy người đàn ông không nói thật, ít nhất là không nói toàn bộ sự thật.
Không phải người đàn ông này không có đầu óc, đối với một công việc dễ dàng như vậy, việc đưa nhiều tiền như vậy chắc chắn không phù hợp với Logic.
Anh không tin rằng người đàn ông kia đã không hỏi mục đích thực sự của người thuê ông.
Trì Uyên ở đây hút xong một điếu thuốc, liền quay trở lại công ty.
Còn Cố Tư đang bận ăn cơm nghỉ ngơi, liền thấy Phương Tố đi tới.
Phương Tố lần này không có tay không tới đây, bà xách một cái bình giữ nhiệt.
Bà tiến đến nhìn Cố Tư một chút, biểu lộ vẫn như cũ không hề tốt đẹp gì, “Đến đây, cái này cho cô, người giúp việc làm nhiều, vừa hay tôi đi ngang qua đây, còn lại bao nhiêu tôi mang đến cho cô.”
Nói xong, bà đặt bình giữ nhiệt xuống.
Mạnh Sướng tương đối hiếu kỳ, đi qua mở ra.
Là nấu canh sườn, vừa mở ra hương vị kia liền bay ra ngoài, hẳn là hầm rất lâu, rất thơm nồng.
Cố Tư vốn là không ngửi được những mùi này, Mạnh Sướng đem giữ ấm bình mở ra, cô liền né một chút.
Kết quả Phương Tố nói, “Mùi dầu đã được khử, cô yên tâm đi, hiện tại bên trong không có thứ gì, không buồn nôn.”
Mạnh Sướng nhìn Phương Tố, sau đó nhìn Cố Tư, vẻ mặt kinh ngạc.
Cố Tư kỳ thật cũng là ngoài ý muốn, chẳng qua cũng biết Phương Tố làm như thế, là bởi vì cái gì.
Cô mím miệng, vẻ mặt hơi nghiêm túc.
Phương Tố cũng không phải rất thoải mái, “Cô ăn từ từ, lát nữa tôi quay lại muộn rồi lấy sau, tôi còn có việc, liền đi trước.”
Bà cũng không nhìn Cố Tư, quay người lại rời đi.
Cố Tư đợi một chút mới đi qua ngửi một cái, đúng là mùi vị của canh sườn, nhưng đúng là cô không có cảm thấy buồn nôn.
Cô chăm chú nhìn nhìn, buổi sáng cô không ăn quá nhiều, nên bây giờ có thể ăn được một ít.
Mạnh Sướng tranh thủ thời gian đổ ra một bát cho cô, Cố Tư nếm thử một miếng, ăn cũng vẫn được.
Cô nhìn Mạnh Sướng, “Em tự mình đổ ra ăn đi, chị thấy nhiều lắm.”
Mạnh Sướng lắc đầu, “Lúc này mới mấy giờ. Hồi sáng ăn no như vậy, bây giờ không ăn nổi.”
Nói xong, cô cố nén giọng nói, “Nhưng chị Cố Tư, mẹ anh Trì Uyên hình như không ổn, trước đây bà ấy không làm như vậy.”
Nhưng không, trước đây sao bà ấy có thể như thế này được.
Chẳng qua cho dù là hiện tại thái độ có tốt hơn một chút, cũng không phải đối với cô.
Là vì đứa con trong bụng của cô.
Mạnh Sướng dừng một chút rồi nói, “Không chừng mẹ anh ấy bây giờ đối chị không tệ, có phải là đã tiếp nhận chị, em cảm thấy như vậy, chị với anh Trì Uyên, như có cơ hội.”
Cố Tư thở dài, thái độ của Phương Tố chưa bao giờ là mấu chốt khiến cô và Trì Uyên tái hợp.
Tuy rằng cô không thích Phương Tố, nhưng cô sẽ không vì Phương Tố mà từ bỏ cái gì.
Cô và Trì Uyên vẫn là vấn đề giữa hai người họ.
Mạnh Sướng thấy Cố Tư không trả lời câu hỏi, liền nói: “Em thấy sau khi chị ly hôn, quan hệ của chị và Trì Uyên có vẻ tốt hơn rất nhiều, nhắc đến anh ấy,chị cũng không có như vậy bài xích, trước kia nhắc đến anh ấy, chị lập tức biểu hiện khó chịu. “
Cố Tư khó chịu cười, “Chị chỉ nghĩ rằng đôi khi anh ấy rất có ích.”
Edit by Thoa.
550 chương.