Sáng nay Cố Tư ăn bữa sáng muộn, bây giờ không đói lắm, chỉ ăn một ít rồi đặt đũa xuống.
Phương Tố ở bên nhìn thấy, cảm thấy có chút lo lắng, “Làm sao vậy, có phải là đồ ăn không hợp miệng không? Có muốn gọi thêm mấy món không?”
Cố Tư lau miệng, “Không cần đâu, thực ra tôi không đói lắm. Chỉ ăn một chút thôi, ăn nữa cũng ăn không vô.”
Phương Tố chờ chút rồi nói: “Nói cũng đúng. Lát nữa về nhà tôi bảo chị Trần nấu súp cho cô ăn. Súp chị Trần nấu thì khỏi phải chê rồi, cái bữa trước tôi mang đến cho cô cũng là chị Trần nấu đấy.”
Cái kia Cố Tư vẫn còn nhớ, đúng là thực sự rất ngon.
Cô gật đầu, “Cũng được, tay nghề của chị Trần đúng là tốt thật.”
Phương Tố và Mạnh Sướng cũng ăn một chút rồi đặt xuống, sau đó ngồi nhìn mấy anh ăn.
Cố Tư ngồi như vậy một lúc, cảm giác không thoải mái lại bắt đầu.
Cũng có thể là vừa rồi cô ăn không phù hợp, bụng lại bắt đầu cuồn cuộn lên, xộc thẳng lên trên.
Cô chờ một lát liền đứng lên, “Mọi người cứ ngồi tiếp đi, tôi ra ngoài hít thở không khí một chút.”
Phương Tố nhìn thoáng qua liền biết là chuyện gì, liền đứng lên, “Tôi cùng cô đi ra ngoài đi.”
Mạnh Sướng suy nghĩ một chút cũng đi theo, “Em cũng đi ra ngoài đứng một chút, cứ để những người này từ từ uống.”
Cả ba người ra khỏi phòng, Cố Tư chạy thẳng tới cửa nhà hàng.
Cô đứng ở bên cửa hít sâu hai hơi, vẫn có chút không chịu nổi, cúi người nôn khan hai lần.
Phương Tố ở bên cạnh vỗ lưng cô mấy cái, trầm giọng nói: “Qua ba tháng đầu sẽ ổn thôi. Chờ đến giai đoạn giữa cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút, có thể ăn có thể ngủ.”
Mạnh Sướng vốn cũng định đi qua giúp Cố Tư, ai ngờ nghe thấy lời của Phương Tố, cô ấy cả người sững sờ, “Chị Tiểu Tư, chị, chị đang mang thai ư?”
Cố Tư không nói chuyện, Phương Tố đã trả lời thay cô, “Ừ, hơn một tháng rồi, bây giờ là giai đoạn khó chịu nhất.”
Bước chân đi qua chỗ Cố Tư của Mạnh Sướng chậm rãi lùi lại, hai giây sau cô ấy mỉm cười một chút, “Là mang thai à? Mang thai là một chuyện tốt. Em nói sao hôm nay ngài Trì có chút không giống với bình thường, trông có vẻ rất vui mừng.”
Phương Tố nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Tư, “Đúng vậy, Trì Uyên nhà chúng tôi coi như chờ đến bước ngoặt rồi.”
Cố Tư muốn nôn luôn cả nước mắt ra, cô đứng lên hít sâu hai hơi, “Hóa ra khó chịu như vậy à.”
Phương Tố tấm tắc nói, “Lúc trước cô về quê, còn một thân một mình nữa chứ, cũng không biết trên đường chịu bao nhiêu khổ.”
Cố Tư miễn cưỡng cười một tiếng, “Còn đỡ, cũng may là lúc đó nghén không quá nặng.”
Mạnh Sướng ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi tái nhợt của Cố Tư một lúc, tự cười một mình, “Vừa lúc có đứa nhỏ, như vậy tốt thật.”
Mấy người Trì Uyên phải mất một lúc lâu mới ăn xong. Cố Tư chờ một lúc thì cơn buồn ngủ lại ập đến.
Phương Tố thấy Cố Tư như vậy thì có chút đau lòng, vì thế bà ta cùng Trì Uyên chào hỏi một tiếng rồi mang theo Cố Tư về nhà.
Phương Tố và Cố Tư muốn đi, Mạnh Sướng đương nhiên không muốn ở lại.
Cô ấy nhìn Tiểu Lâm. Tiểu Lâm hẳn là đã quen thuộc với bọn họ, đang ăn uống rất vui vẻ.
Vì vậy Mạnh Sướng cũng không tiện làm mất hứng thú của Tiểu Lâm, bảo anh ta tiếp tục ở lại ăn tiếp, nói cô ấy sẽ quay lại cửa hàng để xem thử.
Tiểu Lâm có lẽ là do uống rượu vào nên hành động có chút thoải mái hơn, lần đầu tiên anh ta không hề cố kỵ gì mà nắm lấy tay Mạnh Sướng trước mặt mọi người.
Anh ta cười nói: “Trên đường em nhớ chú ý an toàn. Một lát nữa anh sẽ tới tìm em.”
Mạnh Sướng nhìn Tiểu Lâm, sau đó nhìn Trì Uyên trong vô thức.
Trì Uyên không nhìn cô ấy, anh đang nói chuyện với Nguyễn Thừa Phong. Mặc dù anh đã uống rượu, nhưng nhìn anh vẫn rất tỉnh táo.
Sau hai giây, Mạnh Sướng thu tầm mắt lại và cười rộ lên với Tiểu Lâm, “Được, vậy em sẽ chờ anh qua.”
Khi cô ấy đi ra khỏi nhà hàng, Cố Tư và Phương Tố đã đợi cô ấy ở cửa. Cô ấy mỉm cười đi qua và nắm lấy cánh tay còn lại của Cố Tư, “Đi thôi, chị cẩn thận một chút.”
Cố Tư bọn họ đưa Mạnh Sướng trở lại cửa hàng trước rồi mới về nhà.
Lúc Mạnh Sướng xuống xe, cô ấy quay lại nhìn Cố Tư, thanh âm trầm thấp nói: “Chị về nhà nhớ nghỉ ngơi cho tốt, không cần lo lắng bên này đâu. Em nhất định sẽ lo cho cửa hàng thật tốt, chị cứ yên tâm đi nhé.”
Cố Tư nhìn Mạnh Sướng, dịu dàng nói “Cho tới bây giờ chị luôn luôn yên tâm về em mà. Chúng ta đều là người một nhà.”
Mạnh Sướng dừng một chút, liền gật đầu, “Đúng vậy, là người một nhà.”
Xe chạy đi, Cố Tư dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, trông như thể cô sắp ngủ.
Phương Tố ở bên cạnh ha ha cười rộ lên, không đầu không đuôi nói: “Cô cũng không biết mình đang phải đối mặt với cái gì đâu?”
Đầu óc Cố Tư choáng váng, cũng không có nghe rõ những lời này, cho nên cô phát ra một âm mũi, “Hử?”
Phương Tố nhìn ra bên ngoài, “Không có việc gì, cô cứ nghỉ ngơi đi, về đến nhà tôi gọi cô dậy.”
Bà ta nhìn kính chiếu hậu, đã không nhìn rõ cửa hàng nữa.
Cô gái tên Mạnh Sướng đó coi như có chút thông minh, biết những gì nên làm và những gì không nên làm.
Về đến nhà, Cố Tư gần như bò lên lầu. Cô không biết mình lên giường nằm như thế nào, dù sao thì chỉ lắc lư một chút là cô đã ngủ thiếp đi.
Phương Tố cũng cảm thấy hơi mệt, dặn dò chị Trần buổi tối ăn cái gì xong cũng lên lầu nghỉ ngơi.
Phương Tố vừa bước vào phòng, chuông điện thoại liền vang lên.
Bà ta còn khá ngạc nhiên. Chiếc điện thoại di động này của bà ta chỉ như để làm cảnh, hầu như không ai gọi cho bà ta.
Phương Tố lấy bộ đồ ngủ, vừa thay quần áo vừa nhìn vào màn hình điện thoại rồi mỉm cười.
Hóa ra là Tùy Mị.
Mấy ngày trước bà ta gọi cho Tùy Mị rất nhiều cuộc. Lần nào Tùy Mị cũng trả lời, nhưng luôn nói rằng cô ta rất bận.
Phương Tố liền nở nụ cười, vậy là bây giờ cô ta không bận nữa rồi sao?
Bà ta thấy cô ta đi mua sắm với bà Tùy, nhìn cũng nhàn nhã đấy chứ.
Phương Tố không tiếp cuộc gọi đầu tiên. Bà ta thay đồ ngủ xong xuôi thì cuộc gọi thứ hai của Tùy Mị đến.
Phương Tố sau đó chậm rãi cầm điện thoại lên, giọng nói cũng không khác gì lúc trước, “Mị Mị à, có chuyện gì vậy?”
Giọng điệu của Tùy Mị cũng rất vui vẻ, hoàn toàn khác với giọng điệu nói cái gì mà bận lên bận xuống của lúc trước.
Cô ta nói: “Dì ạ, dì đang ở đâu vậy? Tối nay dì có rảnh không, chúng ta ra ngoài ăn một bữa chứ dì?”
Phương Tố cười trả lời, “Làm sao vậy, con không bận nữa à?”
Tùy Mị nói: “Vẫn còn bận, nhưng là làm việc cũng có chút hơi quá sức. Hôm nay con mới không làm thêm giờ đâu, con muốn nghỉ ngơi một chút.”
Phương Tố ồ một tiếng xem như trả lời, sau đó không nói gì nữa.
Tùy Mị ở bên kia suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay con đi mua quần áo với mẹ thấy mọi người đi cùng nhau con còn hơi ngạc nhiên đấy ạ. Trì Uyên và Cố Tư bây giờ quan hệ tốt vậy rồi sao dì?”
Phương Tố liền ừ một tiếng: “Đúng vậy, dì cũng ngăn không nổi chúng nó. Dì thấy hai đứa nó ấy à, tách cũng tách không ra.”
Bà ta nói xong câu này còn nói thêm mấy lời thấm thía, “Trước đây dì thật sự rất muốn con và Trì Uyên ở bên nhau. Điều kiện gia đình của Cố Tư và Trì Uyên thật sự chênh lệch quá nhiều, hai người cũng không ở cùng một tầng lớp. Nhưng là bây giờ dì thấy hai chúng nó ở chung hình như cũng rất hợp nhau. Nếu tách hai đứa nó không ra, dì cũng không gây sức ép nữa, đỡ phải ảnh hưởng tình cảm giữa dì với Trì Uyên.”
Tùy Mị ở đầu dây bên kia đột nhiên không nói tiếng nào.
Phương Tố đã nói như vậy rồi thì có vẻ như đã không khắt khe chuyện của Cố Tư và Trì Uyên nữa.
Thật lâu sau, Tùy Mị mới ha ha cười rộ lên, nghe giọng điệu không thay đổi gì mấy, “Là như vậy sao ạ?”
Phương Tố nói câu đúng vậy, sau đó còn nói, “Còn chuyện bữa tối, có lẽ dì không đi được rồi. Cố Tư mời dì tối qua nhà cô ấy ăn, dì cũng đã đồng ý mất rồi. A Uyên cũng đã ở bên này. Con cũng biết mà, quan hệ giữa dì và A Uyên trước đây không tốt lắm, thậm chí còn hơi căng thẳng. Dì cũng muốn nhân cơ hội này để hòa hoãn quan hệ với nó. Cho nên đợi có thời gian dì lại qua chỗ con rồi chúng ta gặp nhau. Con thấy thế nào?”
Kiểu nói chuyện của bà ta cũng không khác mấy kiểu nói chuyện của Tùy Mị đã từ chối bà ta trước đây.
Sau khi nói ra những lời đó, Phương Tố không hiểu sao trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút. Không thể không thừa nhận, bà ta cũng là kiểu người có lòng dạ hẹp hòi.
Bà ta bị Tùy Mị từ chối nhiều lần như vậy, tuy rằng lần nào bà ta tự nhủ bản thân không cần để ý, nhưng nếu nói trong lòng bà ta không để ý chút nào thì đó nhất định là nói dối.
Kỳ thật trong lòng bà ta rất không vui.
Tùy Mị ở đầu dây bên kia ừ hai lần, giọng nói vẫn mang theo nụ cười, “Vậy được rồi, chờ đến khi nào có thời gian, chúng ta lại gặp nhau trò chuyện dì nhé.”
Cô ta còn nói bổ sung thêm, “Vậy con sẽ cố gắng xử lý cho xong mấy chuyện trước mắt cho nhanh một chút, sau đó chắc cũng sẽ không bận như vậy nữa. Dì ơi, khi nào dì có thời gian nhớ báo cho con biết một tiếng nhé. Hôm nay cũng chỉ qua loa đại khái gặp một chút, cũng không kịp nói với nhau câu nào cả, con còn cảm thấy trong lòng hụt hẫng đây này.”
Phương Tố nói một câu được thôi, hình như còn rất vui vẻ, nói, “Hai chúng ta cũng đã lâu rồi không gặp nhau. Lúc nào đó chúng ta nên gặp nhau ăn bữa cơm, tâm sự cho thoải mái mới được.”
Tùy Mị nói, “Dì nói đúng ạ.”
Edit by Nhài.
550 chương.