Lúc dùng bữa, hầu như không ai nói chuyện. Trước kia trong nhà họ Trì, tất cả đều im lặng không nói gì lúc ăn cơm.
Thói quen không dễ thay đổi.
Kỳ thật lúc bà cụ Trì và Trì Chúc không có ở đây, trong bữa cơm Cố Tư và Phương Tố còn nói chuyện với nhau khá nhiều là đằng khác.
Chỉ là bây giờ cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, không có ai mở miệng nói chuyện cả.
Lúc Phương Tố ăn cơm cũng coi như săn sóc cho Cố Tư. Bà ta nói với cô nên ăn những món nào nhiều một chút thì dinh dưỡng mới cân đối.
Bà cụ mấy lần ngước nhìn Phương Tố, nhưng Phương Tố không thèm nhìn ai, bà ta chỉ quan tâm đến bản thân và Cố Tư.
Bữa ăn kéo dài không được bao lâu, một lúc sau mọi người đều đặt đũa xuống.
Bà cụ Trì nhìn chị Trần, “Nấu ăn rất ngon, cô ở chỗ Tiểu Tư chăm sóc, chúng tôi có thể yên tâm rồi.”
Chị Trần cười rộ lên, “Tôi được bà chủ gọi qua đây chính là để chăm sóc cho mợ chủ mà.”
Chị Trần vừa mở miệng liền nói ra hai cái xưng hô làm cho cả Phương Tố và Cố Tư đều hơi khó chịu. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Bà chủ, mợ chủ.
Đây đều là cách xưng hô từ tám trăm năm trước rồi.
Bà cụ ừ một tiếng, nhìn Phương Tố, lần này nói chuyện theo kiểu bàn công chuyện, “Con gần đây như thế nào rồi? Cũng đã lâu không gặp rồi nhỉ.”
Phương Tố gật đầu, “Còn khá tốt, gần đây con toàn ở chỗ Tiểu Tư thôi. Cũng không có việc gì, mỗi ngày đều là làm mấy chuyện lặt vặt vậy thôi.”
Bà cụ a một tiếng: “Như vậy cũng tốt, cũng tốt.”
Dù có muốn nói nhiều hơn thì có lẽ cũng không biết phải nói gì.
Cả nhóm lại đi từ phòng ăn ra phòng khách.
Trì Uyên ngồi bên cạnh Cố Tư lột nho cho cô ăn.
Cố Tư thực sự không muốn ăn lắm. Mới vừa ăn cơm xong, trong bụng cô vẫn còn no.
Thế nhưng Trì Uyên quá nhiệt tình, bà cụ lại đang ở bên cạnh, cô từ chối thì cũng không tốt lắm.
Vì vậy cô chỉ có thể ăn một chút tượng trưng.
Cố Tư cũng không nói gì, hầu hết đều chỉ nghe bà cụ dặn dò những ngày đầu mang thai cần chú ý cái gì và không nên làm cái gì.
Cố Tư chỉ gật đầu, ừm ừm mấy tiếng coi như đáp lại.
Trái lại Trì Uyên cái gì cũng cố gắng nhớ hết. Anh còn hỏi phải làm gì để giảm cơn ốm nghén, nói Cố Tư ốm nghén nôn đến cả người đều khó chịu.
Bà cụ kể tên một vài loại trái cây, nói sau khi ăn sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng cũng không nói là ăn như vậy sẽ không bị nôn nghén.
Ai cũng đều phải trải qua giai đoạn này, ai cũng phải chịu loại khổ này thôi.
Trì Uyên nhớ rõ từng chuyện. Cố Tư nhìn anh, nếu không có những chuyện xảy ra trước đây, Trì Uyên nhất định sẽ là một người chồng tốt, một người cha tốt.
Nhưng mà, người này vừa không biết xấu hổ lại còn gài bẫy cô, càng nghĩ tới càng tức giận mà.
Bà cụ ở đây rất khuya mới rời đi. Phương Tố cũng không ra tiễn, bà ta đã sớm lên lầu nghỉ ngơi rồi.
Cố Tư và Trì Uyên đứng ở cửa, nhìn bà cụ lên xe.
Bà cụ đang ngồi trong xe, cửa sổ xe hạ xuống, bà cụ thở dài nói: “Mẹ cháu là đang trách chúng ta đấy à?”
Trì Uyên sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, “Không phải đâu ạ. Bây giờ mẹ con đã nhìn thấu rất nhiều chuyện. Mẹ không trách ai cả, chẳng qua là không giống với trước kia, đột nhiên thay đổi như vậy có lẽ mọi người còn chưa quen thôi ạ.”
Bà cụ ngước mắt lên nhìn khung cửa sổ lầu hai, “Mẹ cháu như thế này, cũng khá tốt, thấy hiểu chuyện hơn trước rất nhiều.”
Trì Uyên gật đầu, “Đúng vậy ạ. Quan hệ giữa bà ấy và Tiểu Tư bây giờ cũng rất tốt. Mẹ thực sự đã thay đổi.”
Trì Chúc ngồi ở ghế lái, cũng không nói một câu nào.
Trì Uyên chỉ liếc nhìn ông ta một cái, sau đó thu tầm mắt lại.
Bà cụ ừ một tiếng: “Được rồi, cũng đã muộn rồi. Hôm nay cũng đã làm phiền mấy đứa nghỉ ngơi. Vào nhà đi, bọn bà cũng về đây.”
Trì Chúc chậm rãi lái xe đi, bà cụ dựa lưng vào ghế ngồi, “A Tố thật sự đã thay đổi rất nhiều. Lúc nãy các con đi ra ngoài nói chuyện gì vậy?”
Trì Uyên mím môi suy nghĩ, “Cũng không có chuyện gì, bọn con chỉ hỏi han nhau chút vậy thôi.”
Quả thật là họ cũng chưa nói cái gì tử tế cả. Giờ nghĩ lại thì cuộc nói chuyện của họ cũng không có chuyện nào quan trọng cả.
Nhưng Phương Tố thật sự đã thay đổi khá nhiều.
Trì Chúc nhớ trước kia bà ta thường gọi điện cho mình, vênh váo hống hách nói là hẹn ông ta đi ăn một bữa.
Đó đâu phải là hẹn chứ, là ra lệnh cho ông ta thì đúng hơn.
Cho nên lần nào ông ta cũng từ chối.
Trong thời gian này, Phương Tố cũng không gọi lại cho ông ta, như thể bà ta đã biến mất khỏi thế gian này vậy.
Mấy ngày trước ông ta vừa mới nhắc đến Phương Tố với Cổ Nhan, nói bà ta không đến làm phiền nữa.
Lúc ấy Cổ Nhan cười, chỉ bảo ông ta chờ xem, có thể một thời gian sau bà ta sẽ lại giống như trước thôi.
Lúc đó ông ta cũng tin lời của Cổ Nhan. Ông ta liền cứ như vậy mà chờ, cuối cùng cái gì cũng không chờ đến.
Vốn dĩ Trì Chúc còn có chút cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ bây giờ nhìn thấy Phương Tố như vậy, trong lòng đột nhiên không biết là cảm giác như thế nào.
Bà cụ nhìn cảnh đêm bên ngoài, “Mẹ thấy A Tố ở cùng với Cố Tư cũng khá tốt, có cô ấy ở bên người Cố Tư mẹ cũng yên tâm hơn rất nhiều.”
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, “Mặc dù bây giờ Cố Tư vẫn chưa đồng ý, nhưng mẹ cảm thấy được A Uyên có thể giữ lại con bé.”
Bà cụ dùng khóe mắt liếc nhìn Trì Chúc một cái, “Giờ mẹ lại bắt đầu phải bận tâm chuyện của con đây này. Con và cô Cổ Nhan đó hiện tại thế nào rồi?”
Trì Chúc nghe vậy liền vội vàng bật cười, “Mẹ, mẹ cũng đừng đoán mò. Con và Cổ Nhan không có chuyện gì cả. Người khác hiểu lầm thì cũng thôi đi, sao đến cả mẹ cũng nghĩ đến chỗ khác như vậy chứ?”
Bà cụ ừ một tiếng: “Mẹ cũng không nghĩ đến chuyện khác. Mẹ chỉ muốn hỏi con một chút xem sao. Nếu con thấy Cổ Nhan không tệ lắm con có thể cân nhắc một chút, trong nhà cũng sẽ không xen vào chuyện của con. Con cũng tuổi này rồi, làm cái gì thì cũng đã có suy nghĩ của riêng mình.”
Trì Chúc thở ra một hơi, “Con đối với Cổ Nhan, không có …”
“Không có?” Bà cụ mở miệng nói, giọng nói còn mang theo ý cười, “Lúc Cổ Nhan nhập viện con đến bệnh viện còn nhiều hơn về nhà. A Chúc, con nói không có mẹ con cũng không tin.”
Trì Chúc dừng một chút, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Sau đó ông ta không nói lời nào nữa, chỉ lái xe đưa bà cụ trở về nhà.
Bà cụ rất vui, về đến nhà rồi cũng không muốn nghỉ ngơi. Bà cụ đang lải nhải trò chuyện với người làm nên mua gì cho Cố Tư.
Trì Chúc nhìn liền nở nụ cười, chào hỏi một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.
Vừa vào đến phòng, chuông điện thoại liền vang lên.
Là Trì Uyên gọi đến.
Trì Chúc nhanh chóng bắt máy, “Sao vậy A Uyên, có chuyện gì sao?”
Trì Uyên thở một hơi đi ra, “Thực ra cũng không phải vấn đề gì to tát. Chỉ là con có chút ngủ không được nên gọi cho ba thôi.”
Anh hạ thanh âm nói: “Ba, ba có muốn làm hòa với mẹ không?”
Trì Chúc dừng một chút, “Sao con đột nhiên lại hỏi câu này? Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Trì Uyên ha ha cười rộ lên, “Hôm nay lúc ăn cơm, thấy ba cứ nhìn trộm mẹ, con chỉ muốn hỏi ba định làm gì thôi.”
Trì Chúc ngay lập tức thấy xấu hổ.
Ông ta cũng không phải là nhìn trộm Phương Tố. Ông ta chỉ cảm thấy Phương Tố thay đổi rất nhiều, hơi lạ mắt nên nhìn thêm vài lần thôi.
Như thế sao có thể gọi là nhìn trộm được.
Ông ta ho nhẹ hai tiếng chữa ngượng, “Ba không nhìn trộm mẹ con, cũng không có ý gì khác. Con cũng đừng nghĩ lung tung.”
Trì Uyên a một tiếng: “Như vậy sao ạ? Thế ba và dì Cổ bây giờ như thế nào rồi?”
Trì Chúc có chút bất đắc dĩ, ngay cả Trì Uyên cũng hỏi như vậy.
Giọng điệu ông ta rất nghiêm túc, “Ba và dì Cổ của con không có chuyện gì cả, càng đừng nói bây giờ như thế nào. Mọi người đừng hiểu lầm.”
Trì Uyên cười cười, “Kỳ thật cho dù hai người thật sự có cái gì đi chăng nữa thì cũng không ai phản đối đâu ạ. Ba cùng mẹ con có thể là thật sự không hợp.”
Trì Chúc nhớ lại vẻ mặt Phương Tố nhìn ông ta có chút thờ ơ lạnh lùng.
Không hợp. Có thể là như vậy cũng nên.
Trì Chúc không muốn nói về chuyện của mình nên đã nhắc đến Cố Tư.
Trì Uyên đương nhiên nói anh và Cố Tư đều tốt. Sao anh có thể không biết xấu hổ nói anh đã bị Cố Tư đuổi ra khỏi phòng.
Cũng không biết Cố Tư lại nghĩ tới chuyện gì nữa, nói là cứ thấy anh ta là lại thấy tức giận, còn đuổi anh ra ngoài nữa.
Bây giờ Trì Uyên thật sự không hiểu ra chuyện gì nên anh cũng không có cách nào khác cả.
Trước đây đã không làm gì được cô rồi, bây giờ cô lại đang mang thai thì tất nhiên trong nhà cô là lớn nhất.
Trì Chúc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bởi vì đứa bé nên con mới muốn cùng cô ấy ở bên nhau sao?”
Trì Uyên vừa nghe xong liền bật cười, “Ba, không liên quan gì đến đứa nhỏ. Con muốn ở cùng một người đương nhiên là vì con thích cô ấy. Con rất hiểu trong lòng con muốn cái gì mà.”
Edit by Nhài.
550 chương.