Cố Tư đang ngủ thẳng cho đến nửa đêm lại đột nhiên bị người làm cho tỉnh.
Cô mím chặt miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Đồ khốn này, anh cố ý đúng không? Mỗi lần anh đến đều phải làm em tỉnh à?”
Trì Uyên cúi người, hôn lên miệng cô một cái, “Thật xin lỗi, em ngủ tiếp đi.”
Cái tính như bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ này của anh, Cố Tư trước mắt cũng không biết phải xử lý như thế nào.
Cô chỉ có thể xoay người nằm quay lưng về phía Trì Uyên và ngủ.
Một lát sau Trì Uyên chồm qua tới ôm Cố Tư vào lòng.
Trước đây anh còn dám mượn rượu làm chút việc gì đó, nhưng bây giờ cái gì cũng không thể làm, chỉ đành thành thành thật thật nằm xuống ngủ cho tử tế.
Anh chạm vào bụng của Cố Tư sau đó cũng nhắm mắt lại.
Vừa mới ngủ được một lúc, điện thoại đặt ở tủ đầu giường liền ong ong rung lên vài lần.
Lúc đầu anh không quan tâm, nhưng qua một lúc điện thoại lại rung thêm lần nữa.
Trì Uyên nghĩ một chút liền xoay người vói tay cầm điện thoại lên.
Anh cứ tưởng là cấp dưới có chuyện gì nên gửi tin nhắn đến, không ngờ lại là tin nhắn trong WeChat.
Là của Tùy Mị gửi đến. Tin thứ nhất đã bị xóa, tin thứ hai nói xin lỗi vì gửi nhầm.
Trì Uyên thậm chí không nhìn thấy cô ta đã gửi cái gì nữa là. Anh cũng liền không thèm quan tâm, đặt điện thoại trở lại đầu tủ.
Nửa đêm nửa hôm không chịu ngủ gửi lung tung cái gì không biết nữa.
Anh lại ôm Cố Tư và chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Bên kia, Tùy Mị vừa chờ vừa cầm điện thoại, nhưng cũng không thấy Trì Uyên trả lời tin nhắn.
Thật ra nhìn thời gian, cô ta cũng không thấy là đã quá muộn. Những người ở vị trí của họ rất ít khi ngủ sớm, vẫn còn phải xử lý rất nhiều việc.
Tùy Mị nhìn điện thoại, đang do dự có nên gửi một cái tin nhắn khác nữa không.
Cô ta đã lâu không liên lạc với Trì Uyên, chủ yếu là vì trước đây cô ta đã quá chủ động nên bây giờ muốn làm lơ anh một chút xem thế nào.
Nhưng là cô ta làm lơ như vậy dường như là lại đang cho anh cùng Cố Tư một cơ hội vậy.
Bây giờ ngay cả Phương Tố cũng đứng về phía Cố Tư, cô ta cảm thấy mình đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
Hai ngày nay cô ta đã rất hoảng hốt.
Cô ta muốn làm cái gì đó nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu mới tốt.
Tùy Mị đợi một hồi liền để điện thoại sang một bên, xoay người bước ra khỏi phòng.
Cô ta xuống lầu lấy một chai rượu vang, mở ra rồi mang chai rượu thẳng lên lầu.
Lúc cô ta mới đi đến đầu cầu thang trên tầng hai, vừa lúc ông cụ từ trong phòng bước ra. Ông cụ thấy cô ta liền sửng sốt, “Mị Mị, sao cháu vẫn chưa nghỉ ngơi đi nữa?”
Sau đó ông cụ nhìn thấy thứ Tùy Mị đang cầm trên tay, lập tức hiểu ra. Ông cụ thở dài một hơi, nói: “Cái con bé này.”
Ông cụ cũng không nói thêm một câu dư thừa nào nữa.
Tùy Mị gật đầu với ông cụ, “Ông nội, ông nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Nói xong cô ta đi thẳng về phòng.
Tùy Mị không lấy ly, liền cầm cả chai như vậy nốc vài ngụm rượu.
Rõ ràng, rõ ràng là cô ta cảm thấy chính mình còn có cơ hội, tại sao trong nháy mắt, cơ hội này lại biến mất rồi.
Cô ta không nên nghe theo lời người khác, không nên thụ động như vậy. Cô ta lẽ ra nên tìm cơ hội xuất hiện thường xuyên trước mặt Trì Uyên mới đúng.
Cô ta biết giữa cô ta và Trì Uyên không có nền móng tình cảm nào cả nên nếu cô ta không tìm thêm cơ hội để vun đắp mối quan hệ của hai người thì Trì Uyên làm sao có thể rung động với cô ta nổi chứ.
Cô ta càng nghĩ cô ta lại càng cảm thấy khó chịu.
Tùy Mị cầm điện thoại lên, màn hình vẫn còn ở WeChat của Trì Uyên.
Cô ta mượn can đảm từ rượu rồi gửi cho Trì Uyên một tin nhắn thoại.
Cô ta nói, “Trì Uyên, anh thật sự không nhận thấy được cái gì cả sao?”
Gửi xong, cô ta cũng không nghĩ Trì Uyên sẽ hồi âm nên liền ném điện thoại sang một bên.
Bên kia, Trì Uyên thực sự có nghe thấy tiếng rung lần nữa của điện thoại.
Nhưng anh không thể quan tâm nhiều đến thế, bởi vì Cố Tư lại xoay người lại, giống một con bạch tuộc quấn lên anh.
Anh chỉ đành tránh bụng của Cố Tư, chờ cô tìm được vị trí thoải mái, anh mới nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cứ như vậy ngủ một giấc thẳng tới sáng hôm sau.
Trì Uyên phải dậy đi làm. Anh nhẹ nhàng kéo Cố Tư ra, rồi đứng dậy đi rửa mặt.
Lúc anh quay trở ra, Cố Tư vẫn đang ngủ say, cũng may cô không bị tiếng ồn làm tỉnh.
Trì Uyên đứng bên giường, vừa mặc quần áo vừa cúi đầu ngắm nhìn Cố Tư.
Cố Tư lúc đang ngủ trông rất thoải mái. Lúc này cô sẽ không trừng anh cũng sẽ không liếc xéo anh, nhìn qua có vẻ dịu dàng mong manh.
Cũng làm cho tim anh mềm mại hơn.
Cuối cùng Trì Uyên cũng không kìm được nữa, anh cúi người hôn cô một cái.
Phản ứng của Cố Tư hơi chậm, một lúc sau cô mới đẩy mặt anh ra, nhưng vẫn không quên lầm bầm, “Anh phiền quá đi.”
Trì Uyên mỉm cười, vuốt ve mặt cô, xoay người rời khỏi phòng.
Lúc bước xuống cầu thang, anh lấy điện thoại ra và đọc mấy tin mới.
Tất nhiên anh cũng nhìn thấy tin nhắn của Tùy Mị.
Đó là một tin nhắn thoại. Anh bấm mở ra, liền nghe được giọng nói có chút không tỉnh táo của Tùy Mị.
Rõ ràng Tùy Mị đã uống rượu, nói chuyện cũng không lưu loát, cho nên cảm xúc không cam lòng trong lời nói cũng rất rõ ràng.
Trì Uyên cau mày, đứng trên bậc thang và dừng lại một lúc. Sau đó anh thoát khỏi WeChat và cất điện thoại vào túi.
Anh đi xuống nhà như không có chuyện gì xảy ra.
Phương Tố đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cùng với chị Trần.
Trì Uyên đi tới, đứng ở cửa bếp nhìn rồi nói, “Tối qua con có gọi cho ba, hỏi một chút chuyện của ba và dì Cổ xem như thế nào.”
Phương Tố sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Trì Uyên, “Ừ, sau đó thì sao?” .
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Trì Uyên liền nở nụ cười, “Xem ra mẹ cũng rất muốn biết chuyện của ba con đúng không mẹ?”
Phương Tố cúi đầu tiếp tục chuyện đang làm dở, “Nếu nói không muốn biết thì là nói dối, ít nhiều gì cũng muốn biết một chút. Con nói tiếp đi, ba con nói cái gì?”
Trì Uyên dựa vào khung cửa, ôm lấy vai rồi nói, “Ba con nói từ đầu đến cuối ba và dì Cổ không có quan hệ gì với nhau, bọn họ chỉ là bạn bè.”
Phương Tố ha hả một tiếng, “Ừ, chỉ là bạn bè. Đúng là bạn tốt của nhau, quan tâm nhau vậy cơ mà.”
Trì Uyên nhướng mày, “Còn chuyện khác con cũng không hỏi, ba cũng chưa nói gì. Con thấy tốt nhất vẫn nên nói cho mẹ nghe chuyện này. Còn trong lòng mẹ nghĩ như thế nào thì mẹ cứ tự quyết dịnh đi ạ.”
Phương Tố gật đầu, “Được rồi, mẹ biết rồi. Con ra phòng ăn chờ đi, sắp ăn được rồi.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào sườn mặt của Phương Tố một chút sau đó mới xoay người đi ra phòng ăn.
Nếu là trước đây, y theo tính cách của Phương Tố, bà ta nhất định sẽ nói bà ta mới không muốn biết cũng không quan tâm cái gì hết.
Sau đó bà ta lại phải bí mật hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Kiểu thẳng thắn thừa nhận như bây giờ càng làm người khác yêu thích hơn.
Phương Tố lấy salad đặt vào đĩa, sau đó đứng thẳng dậy thở ra một hơi.
Chị Trần ở bên cạnh nhìn liếc qua Phương Tố một cái, “Nếu hôm nay không có việc gì bà có thể hẹn ông Trì ăn một bữa cơm. Tôi thấy hôm qua hai người còn nói với nhau khá hòa hợp đấy.”
“Không đâu.” Phương Tố nói thẳng, “Tôi không muốn ăn cơm với ông ấy, chán muốn chết.”
Nói xong, suy nghĩ một chút bà ta lại nói, “Trước mắt cứ vậy đi đã. Ông ấy với Cổ Nhan bây giờ thật không rõ ràng, tôi lại không muốn dính líu gì đến họ. Đến lúc đó chuyện của ba người lại làm ầm ầm lên, vừa nghĩ tới thôi là đã cảm thấy đau đầu lắm rồi.”
Bà ta bưng chén đĩa đi tới cửa, cũng không biết là đang nói cho ai nghe, “Như bây giờ rất tốt không phải sao, cứ như vậy đi đã.”
Nói xong bà ta đi vào phòng ăn.
Trì Uyên vẫn đang cầm điện thoại di động xem, chủ yếu là Tử Thư đã gửi tin nhắn đến.
Đừng nhìn bề ngoài Tử Thư có vẻ không chín chắn, nhưng lúc làm việc rất hiệu quả, nếu không anh ta cũng sẽ không thể làm việc bên cạnh anh nhiều năm như vậy.
Tử Thư đã gửi một bức ảnh. Trong ảnh là người trong tấm hình Tô Nhiễm đưa lần trước. Họ đã điều tra ra danh tính của anh ta rồi.
Kết quả điều tra còn khá chi tiết, mọi hoạt động của người đó trong nhiều năm đều được liệt kê rõ ràng.
Edit by Nhài.
550 chương.