Chương Tự Chi đá vào chân người đàn ông.
Người đàn ông không có chút phòng bị nào, liền bị đạp quỳ trên đất.
Chương Tự Chi sải bước đi tới, đá chân tiếp theo lên vai hắn, lần này nằm thẳng ra đó.
Tài xế bước nhanh tới, trực tiếp túm lấy cánh tay, khống chế người đàn ông này.
Chương Tự Chi đi tới, giẫm lên lưng người đàn ông, “Thằng oắt con này, ngươi lén lén lút lút làm gì vậy.”
Người đàn ông rên rỉ vài tiếng, nghiêng đầu, “ Tôi không làm gì, các người là ai, các người muốn làm gì?.”
Cố Tư và Phương Tố đứng ở một bên nhìn, Phương Tố tim đập kịch liệt, “ Có phải là bắt nhầm rồi không.”
Cố Tư nói với Chương Tự Chi một tiếng, “ Anh lấy điện thoại hắn xem thử”
Chương Tự Chi ngồi xổm xuống, sắp lật túi của người đàn ông này.
Người đàn ông này tựa hồ rất sợ, dùng sức giãy giụa, nhưng bị đạp đè, căn bản không tránh thoát.
Chương Tự Chi thấy hắn không hợp tác, liền đánh hắn một cái vào sau đầu, “ Không tử tế, cẩn thận tao tháo cánh tay của mày.”
Sau khi anh nói xong, người lái xe dùng sức bóp cánh tay của người đàn ông vang lên kẽo kẹt, người đàn ông hét lên, lúc này mới trở nên biết điều.
Chương Tự Chi lấy điện thoại di động ra, dùng tay ấn mở khóa vân tay.
Anh đứng dậy, kiểm tra điện thoại, hộp thư đến, tất cả đều trống rỗng, không có gì cả.
Nhưng có rất nhiều thứ trong album.
Ảnh mới nhất đều là của Cố Tư.
Cố Tư và Phương Tố vừa mua quần áo, đi thang máy, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đều bị người đàn ông này chụp ảnh.
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm, cười nói: “Nào, nói cho tao biết đây là cái gì.”
Anh ngồi xổm xuống và cho người đàn ông xem bức ảnh.
Người đàn ông mím môi, lần này không nói gì.
Chương Tự Chi haha một tiếng,: Được lắm, tao phải cho mày thấy quan tài thì mày mới đổ lệ, lão Lý, mang đi mang đi.”
Lão Lý thật là có năng lực, đã trực tiếp xốc người đàn ông dậy rồi mang đi.
Cố Tư thở phào nhẹ nhõm, chờ người bị Lão Lý nhét vào sau xe rồi mới nói, “ Người này, chắc chắn biết không ít, nhất định phải tra hỏi thật kỹ.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, sau đó lại đưa Cố Tư và Phương Tố lần nữa đi lên lầu.
Anh gọi điện bảo người ta lái xe đến quảng trường trước trung tâm thương mại đợi, trong trường hợp này, anh thật sự không yên tâm để đón taxi đưa Cố Tư về nhà.
Trong lúc chờ xe, Chương Tự Chi gọi điện thoại cho Trì Uyên, nói ngắn gọn chuyện vừa xảy ra.
Trì Uyên bên kia giật mình, vội vàng hỏi Cố Tư ở đâu.
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Cố Tư, sau đó đưa điện thoại qua, “Đây, A Uyên muốn nói chuyện với cô.”
Cố Tư nhìn chằm chằm điện thoại một hồi mới trả lời, giọng nói không mấy thân thiện, “ Có chuyện gì.”
Trì Uyên lúc này cũng không thèm quan tâm đến thái độ của Cố Tư như thế nào, nói một hơi dài không ngắt đoạn ra ngoài, “ Em có bị thương không, có chỗ nào không thoải mái, vừa rồi người kia không đến gần em chứ, em bây giờ cứ ở bên cạnh Tự Chi đừng đi ra ngoài, sau này đừng đi ra ngoài một mình, bên ngoài không an toàn, như vậy, ngày mai cử mấy người qua đó, nhất định phải có người bên cạnh em, một mình mẹ anh không được, hai người phụ nữ, xảy ra chuyện gì, căn bản không thể ứng phó được.”
Cố Tư có chút không kiên nhẫn, “Được rồi được rồi, những lời này, trở về hẳng nói, bây giờ anh nếu nói chuyện không quan trọng, em liền cúp điện thoại.”
Trì Uyên thở ra một hơi, giọng nói cũng chậm lại, “Cố Tiểu Tư, em nghĩ cho anh một chút, em không biết bây giờ anh sợ hãi đến mức nào sao, em cứ như thế này, tim anh đều sắp nhảy ra ngoài rồi.”
Cố Tư mím môi, thật lâu mới nói:” Biết rồi, anh hiện tại ở trong điện thoại nói nhiều nữa cũng vô ích, em cũng mệt mỏi rồi, có lời gì, về nhà nói sau.”
Nói xong, cô đưa điện thoại cho Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nhìn vẻ mặt Cố Tư, có chút muốn cười.
Cố Tư đây là lật mình lại làm chủ.
Nhìn xem mấy câu vừa nãy nói với Trì Uyên, đúng là dáng vẻ của nóc nhà.
Chương Tự Chi nhận điện thoại, Trì Uyên không thể nói chuyện với Cố Tư nữa, chỉ có thể hướng về Chương Tự Chi dặn dò một chút.
Chương Tự Chi rất tự nhiên ừ ừ đáp lời,”Anh yên tâm, tôi bây giờ dẫn hai người họ trở về nhà, sẽ không có chuyện gì.”
Chờ cúp điện thoại, Cố Tư ở một bên mới không nhẹ không nặng thì thầm một câu, “Tốn thời gian.”
Phương Tố lúc này tâm tình mới dịu đi rất nhiều, nghĩ xong liền bật cười, “Trì Uyên của chúng ta, cũng chỉ cô mới có thể trấn áp, nó từ trước đến nay, bất kể đối với người nào, đều chưa từng như thế này.”
Cố Tư thấp giọng nói, “Anh ấy trước đối với tôi cũng không như vậy, lúc trước đối với tôi rất lạnh nhạt.”
Phương Tố dừng lại, quay đầu nhìn Cố Tư, sau đó đi tới, kéo tay cô lại. “Trước kia A Uyên là như vậy, thực ra có một phần trách nhiệm là ở ta, ta trước đây ở trước mặt nó nói con không tốt, có thể nó bị ta ảnh hưởng, nhưng mà bất kể trước đây như thế nào, con đều không thể thừa nhận, bây giờ nó đã đặt con ở trong lòng.”
Cố Tư lúc này không nói nữa.
Chờ ở đây một lúc, xe do Chương Tự Chi gọi tới, mấy người lên xe, hướng nhà Cố Tư mà đi.
Nhưng đi được nửa đường, Chương Tự Chi nhận được điện thoại của tài xế Lão Lý lúc trước.
Lão Lý nói, đã đem người nhốt ở phòng ngầm dưới đất bên trong câu lạc bộ, hỏi Chương Tự Chi sẽ xử lý như thế nào.
Chương Tự Chi mặc dù trước đây làm không ít chuyện bất chính, nhưng tra tấn ép cung những thứ này kỳ thực anh cũng không giỏi.
Anh là một tên vô lại, dù vô lại nhưng rất thẳng thắn, có cái gì cũng trực tiếp dứt khoát giải quyết.
Nếu chuyện này giao cho anh tự mình tới tra khảo, thì khẳng định trước phải ra tay rồi nói sau.
Nhưng hiện tại, anh ta cũng biết, hành động dã man của mình, đối với việc tra ra người đứng sau, cũng không có tác dụng gì.
Cho nên anh hơi do dự một chút, “Cái đó, trước hết chú cứ chờ một chút,giam lại trước, giam lại trước, tôi sẽ thẩm vấn.”
Sau khi cúp điện thoại, Chương Tự Chi gửi một tin nhắn cho Trì Uyên.
Cố Tư tựa vào cửa sổ, trong lòng có chút suy nghĩ, lần này người muốn ra tay với cô, hẳn là cùng một đám người lần trước.”
Cô không có khả năng đắc tội với nhiều người, mà những người đó tất cả đều cùng lúc muốn tìm cô để tính sổ.
Cô cảm thấy mình chưa có bản lĩnh đó
Thật ra thì vòng đi vòng lại, chỉ có thể nghĩ tới một người.
Xe đến cửa nhà, Phương Tố xuống xe trước, Cố Tư đi theo, Chương Tự Chi theo sau.
Chương Tự Chi duỗi vươn người, trề môi khẽ nói, “A Tôn bên kia sắp kết thúc chương trình rồi, chắc cũng sắp về rồi.”
Cố Tư dừng lại, liếc nhìn Chương Tự Chi, Chương Tự Chi không nói tiếp, mà lắc lư đi vào trong nhà.
Cố Tư suy nghĩ một chút, Ninh Tôn, từ trên mạng xem, buổi biểu diễn còn chưa kết thúc, nhưng mà buổi ghi hình của bọn họ cũng đã gần xong hết rồi.
Đều bàn xong cả rồi, chắc cũng muốn trở về trước, chẳng qua là, nếu như anh trở lại, cô thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Phương Tố đi tới, đỡ cánh tay Cố Tư vào phòng khách.
Chương Tự Chi ngồi ở trên ghế sa lon nhìn điện thoại di động, “ Tôi nói cho cô biết, A Uyên mới vừa gửi một thông tin…”
Anh còn chưa nói xong, xe của Trì Uyên đã dừng ở cổng.
Anh mở cửa, sải bước vào phòng, “mọi người có bị sao không?”
Anh mặc dù hỏi mọi người, nhưng tầm mắt lại đặt vào người Cố Tư.
Cố Tư chỉ liếc anh một cái, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
Phương Tố bật cười,”Được rồi, mẹ không sao, con cũng không cần lo lắng cho mẹ, mẹ rất tốt, người đàn ông kia cũng không phải tới theo dõi mẹ.”
Ai cũng có thể nghe được, Phương Tố hiển nhiên là đang trêu chọc.
Trì Uyên sắc mặt không đổi, nhìn Cố Tư, giọng nói trở nên ôn hòa, “ Có sợ không, có chỗ nào không thoải mái không?.”
Edit by Mai.
550 chương.