Tử Thư đột nhiên mở miệng nói chuyện làm người kia sững sờ tại chỗ.
Anh ta ngẩng đầu nhìn Tử Thư, cười dường như có chút hơi ngại, “Cái này còn tuỳ vào xem kế hoạch bên phía quản đốc có thay đổi gì hay không. Bình thường thì tới trưa chắc là hoàn thành.”
Tử Thư gật đầu, ngồi xổm xuống, nhìn xem đồ nghề của anh ta, “Tôi không biết phải dùng nhiều thứ như vậy. Tôi thậm chí còn không thể nhận ra cái gì với cái gì, còn không biết tên chúng gọi là gì.”
Người kia cười ha ha một chút, “Các anh đều là dân văn phòng cả, lĩnh vực không giống nhau sao biết được chứ.”
Tử Thư nhìn anh ta một cái, “Anh làm cái này được mấy năm rồi?”
Người đàn ông dừng một chút, giương mắt nhìn Tử Thư, nhưng anh ta vẫn đáp, “Cũng bốn năm năm rồi. Trước kia tôi từng mở một cửa hàng nhỏ, nhưng công việc kinh doanh không tốt, nên sau đó đi tìm công ty lớn làm công nhân vậy thôi.”
Tử Thư ồ một tiếng, muốn cười không cười nhìn xem anh ta kiểm tra camera.
Trì Uyên quan sát trong sân, một lúc lâu sau mới nói với Cố Tư cùng Phương Tố, “Hai người lên nghỉ ngơi đi, có anh và Tử Thư ở đây là được rồi.”
Cố Tư cũng không muốn xem, dù sao trong tình huống này người đàn ông kia cũng không giở được trò gì.
Cô gật đầu, đi qua khoác tay Phương Tố, “Đi thôi, chúng ta đi lên lầu.”
Phương Tố nhìn nhiều người như vậy bận đến chân không chạm đất, nhìn thôi cũng rất đau đầu.
Bà ta liền ừ một tiếng rồi đi theo Cố Tư vào phòng khách.
Cố Tư vừa vặn đi ngang qua bên cạnh người kia.
Cô quay đầu lại nhìn người đàn ông kia một chút, vừa vặn người kia cũng đang ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt của hai người va chạm giữa không trung.
Người đàn ông không có biểu cảm gì, anh ta bày ra một khuôn mặt vô hồn.
Cố Tư nở một nụ cười không rõ nguyên nhân.
Người đàn ông bị Cố Tư cười khiến động tác của anh ta đột ngột dừng lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào Cố Tư.
Cố Tư thản nhiên thu hồi ánh mắt, cùng Phương Tố đi lên lầu.
Hai người đến phòng của Cố Tư.
Phương Tố chần chờ đóng cửa lại nói, “Vừa rồi cô nhìn người kia cười cái gì vậy? Sao vậy, cảm thấy có gì không ổn à?”
Cố Tư đi qua ngồi dựa vào đầu giường, “Không có gì, tôi chỉ tò mò về diện mạo của người này, sau đó mới nhìn lại xem thử.”
Phương Tố a một tiếng, sau đó không nói gì.
Bà ta đi đến bên cửa sổ đứng nhìn ra bên ngoài thở dài nói, “Thời gian này sao lại biến thành như thế này? Lúc đầu tôi tưởng chờ cô sinh đứa bé ra là được rồi. Ai ngờ bây giờ cô xem thử, toàn xảy ra những chuyện gì đâu, còn không dứt nữa.”
Cố Tư nghĩ một lúc rồi nói, “Có thể có một số người không muốn tôi sinh đứa nhỏ này ra.”
Phương Tố quay đầu lại nhìn Cố Tư, cũng gần như biết Cố Tư đang nói về ai.
Nếu như nói có người không muốn Cố Tư sinh con thì người có thể nghĩ tới cũng chính là người kia.
Cố Tư ngồi như vậy một lúc, điện thoại đổ chuông.
Cô chạm vào điện thoại và xem thử, cau mày, cúp máy không trả lời.
Phương Tố có chút ngạc nhiên, “Là ai gọi đến vậy, sao không trả lời?”
Cố Tư thở ra một hơi, “Là điện thoại quấy rối, trước đó cũng đã gọi đến rất nhiều lần, tôi không muốn nghe.”
Phương Tố a một chút, căn bản cũng không có nghĩ tới chuyện khác.
Ngồi thế này hơi chán, Cố Tư nhìn điện thoại một lúc rồi lại nằm xuống.
Cũng may phản ứng lúc mang thai còn có thèm ngủ, không có chuyện gì làm còn có thể ngủ một giấc.
Cô nhờ Phương Tố kéo giúp một nửa tấm rèm, che một bên phía của bản thân rồi ngủ thiếp đi.
Một lúc sau Phương Tố cũng về phòng của mình.
Cố Tư đang ngủ ngon lành thì điện thoại lại reo.
Cô vẫn chưa tỉnh táo, giơ tay sờ điện thoại, cũng không thèm nhìn số điện thoại liền trực tiếp bắt máy trả lời.
Thanh âm ở đầu dây bên kia rất vui, “Tư Tư, con đang làm gì vậy?”
Cố Tư không nghe rõ lắm nên cô cũng không nói chuyện.
Nhưng dù cô không nói thì cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của người bên kia.
Bên kia còn nói, “Mẹ vừa mới dọn dẹp nhà cửa xong. Em gái của con ấy à, thực sự là một tên giặc nhỏ mà. Con bé làm nhà cửa lộn xộn hết cả lên. Cái này lại làm mẹ nhớ đến con. Con lúc còn nhỏ rất ngoan, không nghịch như con bé chút nào cả.”
Cố Tư từ từ mở mắt, nhìn vào điện thoại rồi cúp máy luôn.
Cũng không biết những người này đang suy nghĩ gì, còn có mặt mũi tới lân la đánh bài tình cảm nữa.
Cố Tư tắt máy, lật người rồi lăn ra ngủ.
Trì Uyên bước vào phòng khách và trò chuyện với quản đốc, nhưng cũng không nói gì cụ thể.
Chẳng qua lúc nói chuyện, Trì Uyên dặc biệt nhìn chằm chằm vào người đàn ông hai lần.
Vì vậy mà cuộc nói chuyện trên trời dưới đất kia lại giống như là hai người đang thảo luận về người đó.
Trì Uyên rõ ràng cảm giác được người kia có chút không được tự nhiên.
Mặc dù anh ta không trực tiếp trốn tránh ánh mắt anh, thế nhưng anh ta cũng không dám nhìn anh.
Trì Uyên không nói bản thân có thể nhìn người chính xác trăm phần trăm, nhưng anh vẫn có thể xác định người này đúng là có vấn đề.
Anh cảm thấy có chút may mắn Cố Tư suy nghĩ mọi chuyện còn khá chu đáo, nếu không cũng không biết người này hôm nay sẽ giở trò gì ở đây nữa.
Một lúc sau, người này có lẽ cũng cảm thấy không đúng lắm nên đến tìm quản đốc nói anh ta hơi khó chịu trong người và muốn xin nghỉ.
Quản đốc hiển nhiên có chút không vui, giọng nói bị đè thấp, “Gọi cậu qua đã là để thay thế người khác làm việc, bây giờ cậu đi thì kiếm ai tới thay cậu đây hả?”
Người đàn ông kia vẻ mặt khó xử, “Tôi thật sự không quá dễ chịu, có hơi chóng mặt.”
Quản đốc xua tay, “Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Cậu về đi, có ở đây cậu cũng không giúp đỡ được cái gì.”
Người đàn ông gật đầu, tỏ vẻ khiêm tốn, “Cám ơn, cám ơn, thực xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi.”
Tử Thư đứng ở trong sân, nhìn thấy người kia đi ra, cất thùng dụng cụ vào trong xe, đi về phía bên ngoài khu nhà ở.
Tử Thư mỉm cười rồi đợi vài giây trước khi bước ra ngoài.
Trì Uyên ở trong phòng khách chậm rãi xoay người lại, dặn dò những người này làm nhẹ nhàng một chút, sau đó lên lầu.
Cố Tư đang ngủ rất thoải mái thì cô cảm thấy như được ai hôn một cái.
Sau đó là giọng của Trì Uyên, “Thật xin lỗi em, anh gây phiền toái cho em rồi.”
Ban đầu, Cố Tư muốn nói một vài câu chọc ngoáy khó nghe, nhưng khi cô nghe những lời này của Trì Uyên, tất cả những lời muốn nói đều không cánh mà bay.
Trì Uyên ngồi ở mép giường, nghiêng người ôm cô. Cô cũng không trốn tránh.
Cố Tư chỉ là trở người tìm một tư thế thoải mái.
Kỳ thật cô cũng bị Trì Uyên làm cho có chút ngủ không được, cô cũng chỉ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
Trì Uyên nằm nghiêng ở bên cạnh. Anh nói với một giọng nói trầm thấp, như đang lẩm bẩm với chính mình, cũng như thể đang nói cho Cố Tư nghe.
Anh nói, “Bà nội đã đi xem ngày. Có một ngày không tệ lắm, nói là đăng ký kết hôn vào ngày đó thì sau này có thể ở với nhau dài lâu. Mặc dù anh không quá tin tưởng cái này, nhưng là cũng muốn xin cái điềm may, anh cũng nghĩ là ngày hôm đó chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”
Anh thở dài, “Anh biết là em không muốn, trong thời gian ngắn em cũng chưa muốn tha thứ cho anh. Anh cũng biết trước đây anh làm không tốt lắm, nhưng anh chưa bao giờ, anh chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em cả. Anh và Tùy Mị, từ đầu đến cuối cũng chỉ là ban đầu có đính hôn, còn lại cái gì cũng không có.”
Giọng của Trì Uyên rất nhẹ nhàng, “Sau khi chúng ta ly hôn, anh thậm chí cũng không nghĩ đến việc ở bên Tùy Mị. Lúc đó anh cũng rất rối, anh chỉ muốn sống cho tốt qua giai đoạn trước mắt đã, chưa nghĩ đến chuyện bắt đầu lại với một người mới. Em tin anh đi, cho tới giờ anh chưa từng lừa em lần nào cả. “
Cố Tư mím môi lắng nghe mọi lời của Trì Uyên.
Trì Uyên sờ lấy bụng của cô, ““Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp được không?”
Cố Tư thở ra một hơi ra tới, rốt cục mở miệng nói chuyện.
Nhưng thay vì trả lời Trì Uyên, cô nói, “Ngủ một giấc cũng không yên nổi với anh. Trì Uyên, anh càng ngày càng đáng ghét rồi đấy.”
Edit by Nhài.