Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Trì Uyên nghe thấy lời nói của Cố Tư, hơi ngưng một chút, rồi sau đó bật cười.

Anh trượt xuống một chút, nằm xuống bên cạnh Cố Tư.

Rõ ràng Trì Uyên có chút vui vẻ: “Em sớm đã tỉnh rồi à, những lời kia của anh nói em cũng nghe hết rồi, anh nói với em, những lời anh nói đều là sự thật, thật sự từ trước đến giờ anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với em cả.”

Nói xong, anh nhích lại gần Cố Tư một chút, sau đó còn hôn cô một cái: “Cố Tư, em lúc trước không phải nhẫn tâm như vậy, em nhìn anh xem, anh khổ sở bao nhiêu.”

Cố Tư mở mắt, nhìn chằm chằm Trì Uyên một hồi rồi nói: “Em chỉ thấy anh càng ngày càng không cần mặt, những cái khác cũng không nhìn thấy.”

Trì Uyên nhìn chằm chằm Cố Tư: “Thật sự anh có một chuyện vẫn luôn muốn nói với em, chính là những người được đưa trở lại từ quê, bây giờ bọn họ đều khá tốt, gọi điện thoại về nhà, còn nói có thể giới thiệu người đến được không, bọn họ đều cảm ơn em.”

Cố Tư lại một lần nữa nhắm mắt lại: “Người bọn họ cần cảm ơn, nên là anh, không phải em, có liên quan gì đến em đâu.”

Tay Trì Uyên che ở bụng Trì Uyên: “Anh là vì em, tất cả đều vì em.”

Bây giờ Trì Uyên mở miệng nói lời sến sẩm, lúc đầu Cố Tư còn có chút không quen lắm, hiện tại cũng không có cảm giác gì.

Đôi khi cô cũng thử thay đổi tâm trạng, tưởng tượng mình lúc còn chưa ly hôn, nghe thấy những lời này, sẽ có phản ứng như thế nào.

Hóa ra thực sự cũng vui vẻ, nghe được những lời bản thân luôn muốn nghe, lúc trước vẫn luôn chưa từng nghe, mặc dù thời gian có chút không đúng, nhưng tâm trạng vui vẻ, vẫn là giống nhau.

Cố Tư nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói câu cảm ơn.

Trì Uyên thở dài: “Em vẫn luôn né tránh anh như vậy.”

Cố Tư lại không nói chuyện.

Ở dưới lầu lắp đặt đến mãi tận trưa mới hoàn thành, Tử Thư bên kia cũng gọi điện thoại đến.


Người bỏ chạy lúc nãy đã bị bắt lại, nhưng không có lợi ích gì nhiều, người này được người nào đó thuê trả tiền cho anh ta, bảo anh ta lắp điều khiển hệ thống giám sát đợt này.

Kết quả chưa kịp ra tay, thì đã bị phát hiện.

Trì Uyên “ừ” một cái, cũng không có nhiều hi vọng: “Được, tôi biết rồi, cậu chỉ cần điều tra người đó, xem thử Thuận Đằng có thể tìm được người anh ta thuê hay không.”

Tử Thư nhận lời, sau đó cúp máy.

Trì Uyên từ từ đứng dậy, đi xuống điều chỉnh thử camera.

Cố Tư cũng mở mắt ra. . Ngôn Tình Ngược

Luôn bị động như vậy, cảm thấy thật sự khó chịu.

Cô chạm vào điện thoại coi ngày tháng, đợt kiểm tra tiếp theo sắp đến.

Thời gian này, có lẽ là cơ hội tốt để đối phương ra tay.

Cô ngồi dậy, hơi suy nghĩ, gần như là có chủ ý.

Camera điều chỉnh thử rất nhanh, không đến một lúc, những người kia đều đi.

Chị Trần bắt đầu dọn dẹp nhà vệ sinh, Trì Uyên ở trong sân gọi một cuộc điện thoại, sau đó lại đi lên.

Cố Tư vẫn còn nằm trên giường, gần đây thật sự là càng ngày càng lười.

Trì Uyên đi đến, sờ mặt cô, sau đó nói: “Anh trở lại công ty, ở đây anh đã sắp xếp người trông coi ở cửa, không có chuyện gì, em yên tâm.”


Cố Tư “ừ” một cái: “Biết rồi.”

Trì Uyên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, rồi mới xoay người rời đi.

Thực sự anh cũng không trở lại công ty, mà lái xe đến trung tâm thương mại.

Trì Uyên đi một đường đến cửa hàng trang sức.

Bên trong đã có người đang đợi, nói là đồ đã được chuyển đến, dẫn Trì Uyên đến phòng VIP phía sau kiểm tra xem.

Gần hai mươi phút trong cửa hàng trang sức, sau đó anh lấy đồ, rời khỏi đó.

Nhưng chỉ vừa ra khỏi trung tâm thương mại, Trì Uyên bị gọi lại.

Anh dừng lại, quay đầu lại nhìn.

Cách đó không xa là Tùy Mị đang đi về phía anh.

Tùy Mị mặc đồ đi làm, trông có vẻ vừa đi gặp khách hàng xong.

Tùy Mị còn có chút không được tự nhiên: “Em vừa nhìn thấy anh từ xa, nghĩ một lúc, vẫn là chào hỏi anh một tiếng.”

Cô vén tóc: “Hi vọng những lời em nói lúc trước, không gây phiền phức cho anh, suy cho cùng sau này chúng ta vẫn có hợp tác, không nên làm ảnh hưởng đến sự hợp tác của chúng ta.”

Trì Uyên dường như mỉm cười: “Sẽ không, yên tâm, những lời cô nói, tôi đều không để trong lòng.”


Tùy Mị nghĩ nghĩ lại nói: “Bác gần đây khỏe không, rất lâu rồi em chưa gặp bác, cũng nghĩ lúc nào bác có thời gian, hẹn bác ra ngoài ăn cơm.”

Trì Uyên “ừ” một tiếng: “Bà ấy rất khỏe, cô đây là ra ngoài gặp khách hàng sao?”

Tùy Mị gật đầu, ánh mắt lướt xuống, nhìn thấy đồ Trì Uyên cầm trông tay.

Cô cười: “Đến mua đồ à.”

Trì Uyên nói một câu đúng vậy, sau đó đưa tay lên nhìn thời gian: “Chỗ tôi còn có việc, không nói nữa.”

Tùy Mị “ồ” một tiếng: “Được, anh đi làm đi.”

Xe đậu ở bên đường, Trì Uyên đi đến lái xe rời đi.

Tùy Mị đúng ở đó, nhìn xe Trì Uyên, mãi cho đến khi chiếc xe hoàn toàn không thấy bóng dáng nữa.

Nụ cười bình thản trên mặt cô ta cũng biến mất.

Cô ta quay đầu nhìn cửa trung tâm thương mại, vẻ mặt lạnh nhạt.

Trì Uyên trở về công ty, anh ăn trưa, chỉ đơn giản gọi thức ăn ngoài.

Lúc đang ăn thì Tử Thư trở về, nhìn thấy Trì Uyên liền trực tiếp mở miệng: “Người này không biết nhiều, nhưng nói rằng người thuê anh ta, sáng sớm hôm nay đến nơi tìm anh ta, ăn mặc rất nghiêm chỉnh, hoàn toàn không để lộ mặt mũi.”

Anh thở dài: “Nhưng anh ta nói người này tìm anh ta, hai người ở cửa hàng đối diện công ty anh ta giao dịch, tôi đã cho người đến cửa hàng đó sao chép nội dụng camera rồi, xem thử có thể tìm được chút thông tin nào hay không.”

Trì Uyên nói được, sau đó dựa vào ghế: “Ngân hàng tư nhân bên kia, cậu giúp tôi để mắt một chút, tôi luôn cảm thấy, bên đó không an toàn lắm.”

Tử Thư cũng hiểu ý Trì Uyên, nói là để anh yên tâm, vẫn luôn sắp xếp người ở bên đó trông coi.

Còn nói tối hôm qua Tô Nhiễm nhắn tin, nói rằng đã bắt gặp một người trong ngân hàng tư nhân kia, nhưng bây giờ chỉ có thể chờ đợi, người kia rất nhạy cảm, cô ta không dám có quá nhiều hành động.

Trì Uyên cười: “Có thể bắt gặp, thì đã xem như không tồi rồi.”


Tử Thư ngồi xuống ghế: “Nhưng Cố Tiểu Tư khá lợi hại, thông minh hơn nhiều sơ với tôi nghĩ, hôm nay nếu là tôi, tôi là không cách nào tìm ra được.”

Khóe miệng Trì Uyên cong lên: “Cô ấy từ trước đến giờ cũng không ngốc, lúc trước tôi cảm thấy cô ấy không thông minh, là tôi nhìn nhầm rồi.”

Lúc đó cô biểu hiện rất là bình thường, hoặc cũng có thể nói là hơi ngốc, thật sự nói trắng ra, là do cô quan tâm đến anh quá nhiều.

Ở trước mặt anh, cũng liền đánh mất đi chính kiến và bản lĩnh của mình.

Bây giờ Cố Tư dứt ra, sự thông minh lanh lợi bản thân cũng lộ ra.

Tử Thư nhìn Trì Uyên: “Bây giờ anh nhắc cô ấy, trong ánh mắt hoàng toàn phát sáng.”

Trì Uyên cười haha: “Sau này cậu gặp được người mà mình thích, cũng sẽ như vậy.”

Tử Thư có chút cảm thán: “Tùy Mị mà nhìn thấy anh như vậy, không biết sẽ giận dữ đến mức nào.”

Nói đến đây Từ Thư lại nói tiếp:”Thực sự tôi không yên lòng lắm, còn đi điều tra Tùy Mị một lần nữa, nhưng thật sự, khiến tôi ngạc nhiên, cô ta một chút nghi ngờ cũng không có, anh biết đấy, quả thật là tôi không dám tin.”

Trì Uyên híp mắt: “Có lẽ, cô ta là cái gì cũng không làm.”

Tử Thư nói một câu có thể vậy, sau đó lại nói: “Hoặc là ý thức chủ quan của tôi quá mạnh, tôi luôn cảm thấy, ở trong chuyện này, cô ta cũng không phải hoàn toàn trong sạch.”

Trì Uyên cười: “Đừng nghĩ quá nhiều, nghĩ quá nhiều, rất dễ ảnh hưởng phán đoán của bản thân.”

Tử Thư nhìn Trì Uyên, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Chẳng lẽ anh chưa từng nghi ngờ Tùy Mị sao?”

Trì Uyên dừng lại, nhìn Tử Thư: “Tại sao chưa từng nghi ngờ, người đầu tiên tôi nghi ngờ chính là cô ta.”

Edit by Nhài.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận