Cố Tư nói xong liền mỉm cười: “Điều này, bản thân cô Tùy biết rõ mà.”
Tùy Mị mặt không đổi sắc: “Cô Cố vẫn là không nên vui vẻ quá sớm.”
Cố Tư cười haha, cô từ trước đến nay am hiểu nhất là làm cho người khác tức giận.
Giọng điệu nói chuyện, thêm biểu cảm trên khuôn mặt.
Đến cuối cùng làm cho đối phương hận không thể giậm chân, cô trong lòng vô cùng rõ ràng.
Vì vậy sau khi cô cười xong, Tùy Mị còn tức đến mức nghiến răng.
Cố Tư nói: “Tôi muốn vui vẻ đó, có người hao tâm tốn sức nghĩ đủ mọi cách, kết quả vẫn là không chiếm được. Mà tôi, có thể dễ dàng vô cùng, còn giành tới tận tay thứ người khác muốn lập tức. Cô nói xem tôi lợi hại như vậy, tôi có thể không vui vẻ sao.”
Thứ người khác muốn, tức khắc có được, có thể nói là cô và Trì Uyên.
Lúc đầu cũng đã đính hôn, cuối cùng lại đi lệch như vậy, Trì Uyên đã cưới Cố Tư rồi.
Tùy Mị hít sâu một hơi, sau đó bước từng bước về phía Cố Tư: “Cô Cố, cô hãy cẩn thẩn. Đứa bé này, có thể ra đời hay không, vẫn còn chưa biết được đâu.”
Cố Tư sửng sốt, chớp chớp mắt, mang vẻ mặt vô tội: “Cô Tùy nói cái gì vậy? Lẽ nào, còn có tên súc sinh sẽ ra tay với đứa bé trong bụng tôi ư?”
Hai chữ súc sinh được cô đặc biệt nhấn mạnh.
Nói xong liền nhìn chằm chằm Tùy Mị: “Cái tên súc sinh kia, cũng quá cẩn thận rồi. Chỉ là coi chừng hại người khác không được, ngược lại lại hại chính mình. Tranh giành đàn ông thì tranh giành, tính kế thì cũng đã tính kế rồi, thật là hèn nhát.”
Tùy Mị cau mày, bị Cố Tư nói mấy câu liền làm cô ta có chút nhịn không được nữa.
Cô ta nâng tay đặt lên vai Cố Tư, cũng coi như dùng chút lực, liền thẳng tay đẩy cô, nhưng âm thanh nói chuyện lại như bị dồn ép: “Chính là làm cho đứa bé của cô không thể sinh ra, cô có thể làm được gì sao?”
Cố Tư lùi lại mấy bước, phía sau liền có người đỡ lấy cô.
Cô nghe thấy giọng nói của Trì Uyên và Phương Tố vang lên cùng một lúc: “Cô làm cái gì vậy hả?”
Cố Tư quay đầu lại, người đứng phía sau cô là Phương Tố.
Phương Tố sắc mặt đều thay đổi, nhìn Cố Tư: “Cô không sao chứ, có bị thương hay không?”
Cũng chỉ là đẩy nhẹ một cái thôi, thực sự không có vấn đề gì lớn.
Cố Tư quay đầu, nhìn chăm chú vào hướng khác.
Trì Uyên đang bước qua đây.
Sắc mặc Tùy Mị cũng đã thay đổi, nhìn chằm chằm về phía Trì Uyên.
Trì Uyên đặt Cố Tư coi trọng giống như là tròng mắt. Bây giờ nhìn thấy Cố Tư bị Tùy Mị đẩy như vậy, liền thấy sợ hãi vô cùng.
Anh bước tới, trước tiên cầm lấy cánh tay của Cố Tư, dùng chút lực, đẩy Tùy Mị ra ngoài: “Cô Tùy, cô vừa rồi làm cái gì đó?”
Anh dùng lực có chút mạnh, Tùy Mị lùi lại tận mấy bước mới dừng.
Cô ta nhìn Trì Uyên, sắc mặt mặc dù đã có chút trắng bệch, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo sự ngang ngược.
Cô nói: “Cô Cố, cô mở miệng làm tổn thương người khác. Tôi đẩy cô một chút, tôi cũng không hề cảm thấy sai.”
Phương Tố nhíu chặt mày: “Tiểu Mị, cô có biết bản thân đã làm cái gì không?”
“Cô ấy sao lại không biết được. Cô ấy biết tôi mang thai, cho nên mới đẩy tôi như vậy đấy.” Cố Tư giọng điệu nhẹ nhàng, còn sửa sang lại một chút những chỗ bị Tùy Mị chạm vào.
Tùy Mị nhếch môi, vẻ mặt ngoài ý muốn: “Cô mang thai? Tôi không biết đó.”
Kỹ xảo diễn xuất này, cùng với mình thật giống nhau, Cố Tư mỉm cười.
Vẻ mặt Tùy Mị thật sự vô tội: “Tôi làm sao thể biết cô mang thai. Cô Cố, cô cũng không nên vu oan cho tôi. Tôi đẩy cô tôi nhận, nhưng về chuyện cô đang mang thai, cô cũng đừng đổ lên người tôi như vậy, tôi thực sự không biết gì cả.”
Cố Tư mím mím môi, học theo giọng điệu của Tùy Mị: “Tôi thực sự không biết gì cả. Cô Tùy này, diễn xuất của cô cũng thật là được đó. Nhưng có phải cô đã quên một chuyện, ở trong lòng cô, tôi xấu xa như vậy, tôi như thế nào lại có thể không chuẩn bị cái gì chứ?”
Cố Tư lấy điện thoại ra: “Thật xin lỗi, tôi đã ghi âm rồi. những lời cô vừa nói ra, tất cả đều được ghi lại trong này đó.”
Sắc mặt Tùy Mị cứng đờ.
Cố Tư liền cười haha: “Cô xem, đơn giản là không cần nói dối, nếu không tay sẽ tự tát mặt mình đó.”
Cô quay đầu nhìn Phương Tố: “Xếp hàng đã đến lượt tôi rồi sao?”
Vẻ mặt Phương Tố không được tốt lắm, nhìn qua Tùy Mị, sau đó hạ thấp giọng nói: “Ừ, tôi qua đây tìm cô, đến cô rồi đó.”
Cố Tư nhìn về Tùy Mị khoát khoát tay đang cầm di động, sau đó nói với Trì Uyên: “Bên này giao cho anh đấy, em phải đi kiểm tra rồi.”
Nói xong, cô khẽ ngân nga một bài hát, cùng với Phương Tố đi tới phòng khám.
Phương Tố nghiêm mặt: “Sao cô không ở lại xem thử, xem xem Tùy Mị còn muốn nói cái gì.”
“Xem cái gì chứ.”
Cố Tư đi đến ghế trước cửa phòng khám ngồi xuống, người tiếp theo là cô: “Vừa rồi tôi đã chiếm hết lợi thế rồi, tôi cũng không phải kiểu người trước mặt người khác làm bộ ấm ức gì, cho nên bảo tôi làm trò trước mặt Trì Uyên, gây sự với Tùy Mị? Tôi chẳng cần làm. Bây giờ Tùy Mị rơi vào tình huống xấu hổ như vậy, hơn nữa vừa rồi còn làm ra chuyện như thế, chắc là giải thích thế nào, Trì Uyên cũng sẽ không tin.”
Cố Tư cười hì hì: “Cho nên tôi chờ ở đây là được rồi. chuyện này căn bản không cần tôi ra mặt.”
Cô ra mặt, ngược lại hiệu quả lại không tốt lắm ấy chứ.
Phương Tố còn có chút không vui, cảm thấy Tùy Mị vừa rồi như vậy thật sự là không nên.
Chỉ là Cố Tư đã sớm đem chuyện này ném hết ra sau đầu.
Cô chờ bác sĩ gọi đến tên mình, sau đó liền bước nhanh vào phòng.
Bây giờ tháng còn nhỏ, tim thai vẫn chưa thể nghe được, chỉ có thể kiểm tra máu, siêu âm B trước.
Lấy đơn rất nhanh, Cố Tư cầm lấy rồi cùng Phương Tố bước ra, đi lấy máu để làm xét nghiệm.
Đi ngang qua ngã rẽ lúc nãy cùng Tùy Mị tranh chấp, đã không thấy bóng dáng của Tùy Mị và Trì Uyên đâu nữa.
Phương Tố nói: “Hai đứa kia, sao lại không thấy đâu rồi?”
Cố Tư cười cười: “Không sao, dù sao hai người cũng chẳng làm ra được chuyện kia, lo lắng cái gì.”
Phương Tố nhìn Cố Tư: “Cô sao có thể nói như vậy, như vậy mà cũng nói ra được.”
Cố Tư cười haha: “Đều là người trưởng thành cả rồi, bà còn cùng tôi làm bộ trong sáng cái gì.”
Hai người đi đến phòng lấy máu, xét nghiệm máu xong liền qua bên siêu âm B chờ đợi.
Phương Tố liền gọi điện thoại cho Trì Uyên, Trì Uyên bên kia nghe điện thoại, anh vâng dạ một tiếng, nói là lập tức đến ngay.
Anh một chữ dư thừa cũng không nói. Phương Tố cúp điện thoại, có hơi tò mò: “Cũng không biết nó cũng Tùy Mị nói cái gì nữa. Còn đi ra ngoài nói chuyện, có thể là chuyện gì mà không thể cho người khác biết được chứ.”
Cố Tư căn bản không thèm để ý, ngồi ở trên ghế, nhìn chăm chú vào dãy số ở cửa phòng siêu âm B.
Làm kiểm tra cái này, quả thật là phiền toái nhất, đến đây rồi còn phải xếp hàng cũng phải rất lâu.
Chờ đợi một lúc như vậy, Trì Uyên đã tới rồi.
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Cố Tư liếc mắt qua nhìn anh, hỏi thẳng: “Tùy Mị dẫn theo người cùng đi đến đây?”
Trì Uyên hơi nhíu mày: “Vậy ư, anh không để ý.”
Cố Tư thở ra một hơi: “Anh điều tra một chút đi, em cảm thấy, cô ta không phải một mình đến đây.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm vào Cố Tư, nói một câu “được”.
Lại đợi thêm một lúc, bác sĩ đi ra gọi tên của Cố Tư.
Trì Uyên cũng cùng theo vào.
Bác sĩ bên trong vội vàng bảo: “Người nhà không thể đi vào.”
Trì Uyên nhíu mày: “Sao lại không thể?”
Bác sĩ kia nhìn Trì Uyên một lát, cảm thấy hơi hơi quen mắt, trợ lý bác sĩ ở bên cạnh vội vàng nói: “Hình như là người nhà của bác sĩ Hoắc.”
Bác sĩ lúc trước liền vội vã nói: “Được, được, được. Sản phụ nằm xuống đi, vén áo lên.”
Trì Uyên đi đến, đứng bên cạnh máy siêu âm B, thế nhưng căn bản chính mình xem cũng không hiểu.
Lúc sau bác sĩ lau đi dịch thuốc, thay đổi thái độ, một chút lại một chút chỉ cho Trì Uyên, đứa bé nằm ở đâu, còn nói cho anh biết nhịp tim đập….
Trì Uyên nhìn chăm chú cái điểm đen lờ mờ trên đó, trong mắt chứa đầy sự dịu dàng.
Đây là đứa con của anh đó, nhỏ bé như vậy.
Cũng chưa thành hình nữa, Trì Uyên nhếch môi, cười đến là vui vẻ.
Một lát sau Cố Tư quay đầu nhìn Trì Uyên, dáng vẻ Trì Uyên hiền lành như vậy, cô cũng chưa từng được nhìn thấy.
Có lẽ chính là bản tính trời sinh của con người.
Qua vài giây, cô cũng mỉm cười.
Edit by Châm.