Trì Uyên ở đây đã sắp tan làm, thì lại thấy Tùy Mị.
Nhưng Tùy Mị lần này không phải tới tìm anh, mà là đi theo ông cụ Tùy tới Tập đoàn họ Trì.
Khi Trì Uyên ra khỏi phòng làm việc thấy bất ngờ một chút, Tùy Mị liếc nhìn Trì Uyên một cái, không nói gì.
Trì Uyên cũng không chào hỏi.
Thật ra, anh có chút chán ghét khi thường xuyên thấy cô như vậy, vốn ảnh hưởng của chuyện lúc sáng vẫn còn, anh luôn cảm thấy không thoải mái khi nhìn thấy cô.
Anh cầm văn kiện, đi tới phòng làm việc của Tử Thư, đợi mấy phút sau mới đi ra, Ông cụ Tùy dẫn Tùy Mị tới phòng làm việc của Trì Chúc.
Trì Uyên trở lại bên kia, nhìn đồng hồ, không còn bao lâu nữa là tan làm.
Công việc hiện tại cũng đã xong hết rồi, anh trực tiếp dọn dẹp một chút, đợi hết giờ mới từ phòng làm việc rời đi.
Lúc đi ra ngoài, đúng lúc Trì Chúc cùng hai cha con họ Tùy ở phía bên kia cũng đi ra.
Trì Uyên cũng không thèm nhìn, trực tiếp đi thẳng vào thang máy.
Anh đi thang máy riêng, hơn nữa cũng không đợi bất cứ ai, đi vào liền đóng thang máy đi xuống.
Trì Chúc cũng làm bộ như không nhìn thấy Trì Uyên, chỉ tiễn hai cha con nhà họ Tùy vào cửa thang máy.
Ba người đứng ở đây chờ thang máy.
Tùy Mị nhìn những con số hiển thị trên thang máy rồi thu lại tầm mắt.
Chờ thang máy đi lên lần nữa, bọn họ đi thang máy đi xuống, cửa bên này, đã không thấy bóng dáng Trì Uyên.
Ông cụ Tùy cùng Trì Chúc hàn huyên đôi câu, sau đó cùng Tùy Mị lên xe.
Chờ cửa xe đóng lại, Ông cụ Tùy mới thở dài nói, “Trì Uyên thật sự rất lạnh lùng.”
Tùy Mị không lên tiếng, Ông cụ Tùy quay đầu nhìn Tùy Mị, sau hai giây liền nói, “Anh ta như vậy, ông thật không biết con thích anh ta ở điểm gì.”
Tùy Mị quay đầu nhìn Tập đoàn nhà họ Trì, giọng nói có chút quật cường, “Con thích anh ấy, hơn nữa nếu như lúc đầu không phải bởi vì ông cụ mà cưới Cố Tư, bây giờ chúng con chắc chắn sẽ rất tốt, anh ấy đối với con sẽ không lạnh lùng như vậy.”
Ông cụ Tùy nhìn chằm chăm Tùy Mị một lúc, liền đổi đề tài, “Em trai con đến giờ họp phụ huynh, con đi qua đi, thầy giáo gọi điện thoại tới, nói nó gần đây biểu hiện rất tốt, học tập cố gắng nghiêm túc, thành tích lên nhanh, như vậy, ta cũng yên lòng.”
Tùy Mị thở ra một hơi, “Vâng, được ạ, đến lúc đó con sẽ qua.”
Xe chạy ra ngoài, có một khoảng thời gian, không có ai nói chuyện.
Qua một cột đèn xanh đèn đỏ, ông cụ Tùy không biết nghĩ tới điều gì, liền nói, “Em trai con so với con nhỏ tuổi hơn nhiều, sau này nếu như vào công ty, con phải giúp đỡ nó, con là chị nó, phải che chở cho nó nhiều hơn.”
Tùy Mị ậm ờ một tiếng, “Những điều này con đều biết.”
Ông cụ Tùy lời nói không cần thiết, cũng sẽ không nói.
Xe từ từ lái về nhà.
Xe cuối cùng dừng ở trước sân nhà họ Tùy, Tùy Mị không lập tức xuống xe.
Giọng của cô nghe có chút mệt mỏi, “Mọi người đi vào trước đi, con ở bên này ngồi một lúc.”
Động tác mở cửa của ông cụ Tùy dừng lại, quay đầu nhìn Tùy Mị một cái, tựa hồ không biết phải làm sao.
Ông một câu cũng không nói, trực tiếp cùng tài xế xuống xe.
Tùy Mị ngồi ở trong xe, chân mày nhíu lại.
Cô biết mình vừa đi theo tới Tập đoàn nhà họ Trì là hơi vội vàng, lẽ ra cô phải lạnh lùng trước.
Chỉ là hôm nay ở bệnh viện, thái độ của Trì Uyên đối với cô thật sự rất tệ.
Cô có chút sợ hãi, nếu cô còn chưa xóa bỏ cảm giác tồn tại của mình, có phải sẽ bị cho rằng là đang chột dạ không.
Nhưng sau một cuộc điện thoại lớn như vậy, cô lại đến công ty, và có vẻ như hiệu quả cũng không khá hơn là bao.
Tùy Mị có chút nóng nảy, tức giận đập cái ghế ngồi bên cạnh.
Bên kia, Trì Uyên lái xe về nhà.
Cố Tư vừa tỉnh dậy, ngồi ở dưới lầu vẫn có chút sững sờ.
Trì Uyên sờ sờ đầu cô trước, “Làm sao vậy, còn chưa tỉnh ngủ?”
Cố Tư ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không nói gì.
Phương Tố ở trong phòng bếp đi qua, quay đầu nhìn hai người, cười nói.
Chị Trần ở bên cạnh nói: “Hai người trẻ tuổi này tình cảm thật là tốt.”
Phương Tố thu tầm mắt,”Ừ, vốn là có thể tốt như vậy, cũng tôi ở giữa gây phiền phức, nên hôm nay mới có bộ dáng giống như bây giờ.”
Chị Trần nhìn Phương Tố một chút, nói một câu, “Cũng không thể đều trách bà được.”
Phương Tố thấp giọng cười không lên tiếng.
Bà giúp Phương Tố chuẩn bị cơm tối, bên này còn chưa nấu xong, bên kia trong sân đã có người tới.
Phương Tố lúc đầu chỉ nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở cửa viện, bà cho là CHương Tự Chi hoặc là Tử Thư, căn bản cũng không để ý chuyện gì xảy ra.
Cuối cũng bận bịu cả lúc lâu, mới ngẩng đầu, Trì Chúc đã đứng ở phòng khách.
Phương Tố cau mày theo phản xạ có điều kiện, nhỏ giọng nói: “Tại sao ông lại tới đây.”
Chị Trần dựa vào cửa nhìn một chút, liền cười, “Làm sao thế, bà không muốn nhìn thấy ông ấy sao?
Phương Tố thở dài, “Cũng không phải nói muốn hay không, chỉ là không ngờ đến.”
Bà tiếp tục giúp chị Trần chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nhưng ánh mắt có chút không khống chế được, luôn nhìn về phòng khách phía bên kia.
Trì Chúc cùng Trì Uyên bọn họ đang ngồi trên ghế salon, không biết đang nói chuyện gì, bầu không khí hiển nhiên rất tốt.
Phương Tố có chút hoảng hốt, trước kia thời điểm khi còn ở nhà tổ họ Trì, chỉ cần bà không xuất hiện, bầu không khí giữa bọn họ đều rất tốt.
Bà thật biết cách giết chết khung cảnh
Phương Tố một mực ở bên này làm xong, sau đó đi ra ngoài, “Sắp ăn cơm rồi, hai người qua phòng ăn bên kia trò chuyện đi.”
Trì Chúc hiển nhiên muốn ở lại ăn tối, nên mọi người cũng không khách sáo, mà trực tiếp đi thẳng vào phòng ăn.”
Phương Tố không đi qua, bà xoay người đi ra sân.
Cố Tư một lát sau cũng đi ra, đứng ở bên người Phương Tố, “Sao vậy? Sao bà lại tránh ra ngoài.”
Phương Tố cười một chút, “Tại sao phải tránh, tôi không có tránh, tôi chỉ muốn ra đây hít thở một chút.”
Cố Tư chu môi, không lên tiếng.
Đứng như vậy một hồi, bên ngoài lại có xe lái tới.
Xe dừng bên cạnh xe của Trì Chúc.
Phương Tố và Cố Tư đều sững người.
Hai người nhìn cửa xe mở ra, một người phụ nữ bước xuống, người phụ nữ vẫy tay với người trên xe, chiếc xe lại lái đi.
Phương Tố mỉm cười, nhàn nhạt có chút mỉa mai.
Cố Tư không biết người này, nhìn người này đi về phía mình, liền đứng hình.
Người phụ nữ kia đi tới, nhìn Phương Tố, cười, “A Tố”
Phương Tố thở dài một hơi, “Cô tới rồi, vào đi.”
Cố Tư nhìn không chớp mắt, không lên tiếng, nhìn người phụ nữ đẩy cửa bước vào, sau đó đi về phía phòng khách.
Người phụ nữ vừa đi vừa nói, “Vốn là tôi muốn đến nhà họ Phương xem bà môt chút, nhưng sau đó nghe nói bà không ở bên đó.”
Cố Tư nhìn Phương Tố một cái, dùng khẩu hình miệng hỏi: Ai vậy?
Phương Tố khóe mắt liếc nhìn Cố Tư, dừng lại hai giây mới trả lời: Cổ Nhan.
Cố Tư trừng mắt, Cổ Nhan?
Người phụ nữ này làm sao lại tới đây.
Nhưng mà sau đó Cố Tư liền chép miệng một cái.
Cố Nhan này, khí chất thực sự rất tốt, nhìn rất ôn hòa, rất đoan trang, cũng rất có khí chất.
Không nói Phương Tố trước đây, chỉ nói Phương Tố bây giờ, trước mặt Cố Nhan cũng nhìn không ra.
Chị Trần bên kia cũng sửng người, “Bà tìm ai?.”
Khi bà nói như vậy, hai người đàn ông trong phòng ăn liền đi ra.
Trì Chúc rõ ràng là bất ngờ, liền hỏi “Sao bà lại tới đây”
Cổ Nhan cũng lộ ra một chút kinh ngạc,”Sao ông lại ở chỗ này, tôi muốn tới gặp A Tố một chút.”
Trì Uyên nhìn Cố Nhan một chút, gọi một tiếng dì, sau đó thuận miệng hỏi một câu, Dì Cố ăn cơm chưa? đúng lúc bên này chúng ta sắp ăn cơm, cùng ăn cơm đi.”
Cổ Nhan xua tay, “Không cần đâu, mọi người ăn đi.”
Trì Uyên nhân tiện gọi Phương Tố, “Mẹ, dì Cố sang đây thăm mẹ, mẹ ngồi xuống nói chuyện với dì ấy một chút.”
Phương Tố tới, “Ngồi đi, cô có thể tới, tôi cũng khá là bất ngờ.”
Trì Uyên xoay người kéo cánh tay Trì Chúc, “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, đúng lúc công ty bên kia còn có chút việc, con muốn cùng ba nói.”
Trì Chúc suy nghĩ một chút, liền theo Trì Uyên trở lại phòng ăn.
Cố Tư hé miệng cười một cái, đều là người thông thái, từng cái một lòng mắt cũng không thiểu.
Cô cười một tiếng, cảm thấy giữa Cổ Nhan và Phương Tố, tựa hồ cũng không cần mình ở bên này dính vào, vì vậy cũng đi theo vào phòng ăn.
Cô và Trì Uyên đối diện với nhau, ngầm hiểu.
Edit by Mai.