600 chương.
Cố Tư và Phương Tố đứng tại cửa một lúc rồi mới bước vào.
Mạnh Sướng cho rằng là có khách tới, còn nói một câu chào mừng tới cửa hàng.
Cố Tư mỉm cười: “Cô gái nhỏ, làm ăn khá nha!”
Mạnh Sướng dừng lại một chút, quay đầu nhìn Cố Tư: “Ôi chao, Tiểu Tư chị đến đấy hả?”
Tiểu Lâm ở đằng kia đang đóng gói bánh điểm tâm, nhìn thấy Cố Tư liền gật đầu chào hỏi.
Cố Tư nhìn lướt qua Tiểu Lâm, đè thấp âm thanh nói với Mạnh Sướng: “Sao thế, đây là định phụ xướng phu tùy* sao?”
Phụ xướng phu tùy* câu gốc là “Phu xướng phụ tùy” là người vợ luôn phải phục tùng người chồng. Ở đây Cố Tư cố ý nói ngược để ghẹo Tiểu Lâm là chồng đi phụ vợ hay sao.
Mạnh Sướng hơi thẹn thùng: “Khoảng thời gian trước anh ấy vừa mới xin nghỉ việc, có lẽ người trong nhà muốn anh ấy tự mình kinh doanh. Lúc rãnh rỗi, anh ấy lại tới đây giúp đỡ em.”
Cố Tư gật gật đầu, dẫn theo Phương Tố, cùng ngồi xuống ghế.
Mạnh Sướng nhờ Tiểu Lâm giúp cô tiếp đón khách hàng, sau đó đi qua gặp Cố Tư: “Chị gần đây thế nào, cơ thể đã thích ứng được chưa?”
Cố Tư gật đầu: “Chị không có việc gì, tất cả đều rất tốt.”
Cô lại nhìn Tiểu Lâm thêm một lúc nữa. Tiểu Lâm thế mà lại rất quen tay, tiếp đón khách hàng, đóng gói đồ, không chê vào đâu được.
Mạnh Sướng cũng nhìn theo, sau đó thấp giọng: “Hai bọn em đều gặp người lớn trong nhà cả rồi, đang trao đổi thời gian kết hôn. Nếu không có gì ngoài ý muốn, chắc là sẽ kết hôn sớm thôi.”
Cố Tư sững sốt, có hơi ngạc nhiên: “Thật sao? Các em tiến triển cũng nhanh quá rồi đó.”
Mạnh Sướng có chút xấu hổ, cào cào tóc: “Thì là cảm thấy rất hợp, sau đó các điều kiện khác cũng coi như ổn, thì thuận gió đẩy buồm mà tiến tới bước này. Em cảm thấy, như vậy thật ra cũng rất tốt.”
Cố Tư gật gật đầu: “Ừ, rất tốt. Ôi chao! Thật không ngờ đó, em cũng muốn kết hôn rồi. Đợi em kết hôn, chị sẽ tặng cho em một hồng bao thật lớn.”
Mạnh Sướng liền bật cười.
Phương Tố nhìn cửa tiệm một lát: “Gần đây kinh doanh thế nào?”
Mạnh Sướng vội đáp: “Kinh doanh rất tốt. Mấy ngày trước cậu Chương đặt rất nhiều đồ ngọt, khiến hai bọn cháu bận rộn không ngừng. Cũng may mắn là anh ấy có thể giúp cháu một tay, hơn nữa có nhiều thứ, anh ấy học rất nhanh, cũng rất ra dáng thợ làm bánh rồi.”
Phương Tố ừ một tiếng: “Nếu như ổn, hai đứa trông coi cửa tiệm này cũng không tồi.”
Bà nhìn Cố Tư: “Tiểu Tư bụng ngày càng lớn, sau này sinh con rồi, còn phải chăm sóc đứa bé, có lẽ cũng không để tâm được công việc bên này. Tôi cảm thấy, nếu như có thể, cửa tiệm giao cho các cháu thu xếp thì không gì có thể tốt hơn.”
Cố Tư nghĩ, như vậy có vẻ cũng ổn.
Cô gật gật đầu: “Cũng được, cửa tiệm các em kinh doanh, các em tự phân chia tiền bạc.”
Mạnh Sướng có hơi băn khoăn, ban đầu cửa tiệm mà ở trong tay mình, thì có lẽ cũng không được như bây giờ.
Là vì Cố Tư, cửa hàng này mới có thể làm ăn phát đạt, Chương Tự Chi và Trì Uyên đến đây đặt hàng, cũng đều là vì có Cố Tư ở đây.
Nếu không thì số lượng buôn bán cũng sẽ không cao được như vậy.
Bây giờ chỗ tốt lại rơi vào trong tay mình, cô thật sự có chút chột dạ, cảm thấy không ổn lắm.
Cố Tư mỉm cười: “Em xem, một chút sức lực chị cũng không bỏ ra, còn có thể cầm tiền, chị mới là cái người không biết xấu hổ đó. Em đừng để tâm, nếu như cảm thấy làm như vậy không thiệt, vậy thì chúng ta cứ quyết định như vậy đi.”
Mạnh Sướng quay đầu nhìn Tiểu Lâm một lát: “Vậy để em với anh ấy cùng nhau thương lượng, xem xem anh ấy có đồng ý đến đây làm hay không.”
Cố Tư gật đầu: “Được, mặc kệ làm như thế nào, vẫn là chờ các em lên kế hoạch kết hôn rồi nói sau. Chờ đến khi thật sự trở thành người một nhà, đến lúc đó cũng quyết định chung với nhau vợ chồng đồng lòng.”
Mạnh Sướng vâng dạ, sau đó hỏi Cố Tư gần đây sống như thế nào.
Cố Tư không nói nhiều lắm, chỉ nói bản thân tất cả đều vẫn tốt.
Mấy chuyện vụn vặt kia với Tùy Mị, cũng không còn như thấy người liền nhắc đến một lần nữa.
Phương Tố luôn ngồi bên cạnh, ngẫu nhiên đáp một câu.
Tầm mắt bà thường dừng lại đối diện với khuôn mặt Mạnh Sướng, sau đó lại chầm chậm rời đi.
Ở đây nói chuyện hàn huyên một hồi lâu, Phương Tố mới nhắc nhở Cố Tư, có thể rời đi rồi.
Cố Tư vội vàng gật đầu: “Phải phải phải. Bọn chị phải đi rồi, các em từ từ làm việc nhé.”
Mạnh Sướng ở đây quả thật rất bận rộn, Tiểu Lâm một người rõ ràng có hơi chút lực bất tòng tâm.
Cố Tư đứng ở cửa tiệm đối diện với Tiểu Lâm đang đứng khoanh tay, lúc này mới cũng Phương Tố rời đi.
Hai người không lập tức gọi xe mà dọc theo bên đường đi bộ một đoạn.
Sau đó Phương Tố mới nói: “Cô gái Tiểu Mạnh này, một chút bụng dạ nhỏ nhen cũng không có, cũng tự mình phát hiện ra được điểm không thích hợp, rồi tự mình thay đổi, về sau vấn có thể tiếp tục qua lại được,:
Cố Tư không rõ: “Là sao, đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu.”
Phương Tố liền bật cười: “Cô thật là, có lúc thì thật khôn khéo, có lúc lại tỏ ra thật ngốc nghếch. Thôi bỏ đi, nghe không hiểu thì cứ cho là, chủ yếu tôi nói với cô, Tiểu Mạnh đứa nhỏ này, có thể kết giao được.”
Cố Tư đáp: “Đúng vậy, tôi biết mà.”
Hai người không về nhà, mà ở bên ngoài đi dạo, sau đó tìm một nơi để ăn cơm.
Bây giờ Cố Tư hiện tại cũng có ý thức rất cao về vấn đề an toàn, vẫn luôn chú ý có người theo dõi mình hay không.
Nhưng ban ngày ban mặt thế này, cũng khó mà có người vô pháp vô thiên được.
Đoạn đường này đều rất an toàn.
Phương Tố cuối cùng dẫn Cố Tư đến một quán ăn dưỡng sinh.
Chỉ là muốn bồi bổ thật tốt cho Cố Tư
Lúc đi vào, Cố Tư dừng lại một chút nhìn sang bên cửa của nhà hàng đối diện.
Đối diện là một nhà hàng hải sản.
Phương Tố không biết cô để ý gì, đi tới kéo tay cô: “Mấy món hải sản, tốt nhất là chờ cô sinh xong mới ăn được. Mấy đồ này có tính hàn, bây giờ cố gắng đừng ăn. Nào đến đây, chúng ta ăn ở đây.”
Cố Tư vâng dạ, xoay người cùng với Phương Tố đi vào quán ăn.
Đi được vài bước, cô không khống chế được, vẫn là quay đầu nhìn thoáng qua phía đối diện.
Vừa rồi nhìn thấy hai người, cảm thấy rất quen mắt, nhưng lại sợ rằng bản thân mình nhìn nhầm.
Hai người đi đến phòng bao ở tầng hai, vừa hay cửa sổ đối diện.
Cố Tư đi vào liền đứng ở cửa sổ nhìn một lát, có thể nhìn thấy hành động của một vài người ở phía dưới tầng.
Cô nhếch môi, liền nhìn chằm chằm vào cửa ra vào của nhà hàng đối diện.
Chỉ là bây giờ cái gì cũng nhìn không thấy, hai người kia chắc cũng không thể nhanh như vậy đã đi ra được.
Phương Tố ở bên đây gọi món, liếc mắt nhìn Cố Tư: “Cô ở bên đó làm gì đấy, qua đây gọi đồ ăn đi, xem xem thích ăn gì.”
Cố Tư vâng một tiếng, nhưng lề mề mãi mới đi đến.
Cô xem thực đơn, mở miệng lại nói chuyện khác: “Vừa nãy hình như là tôi nhìn thấy bà Tùy.”
Phương Tố dừng một lát, nhìn cô chăm chú, sau đó liền nói: “Cũng bình thường mà, có lẽ là ra ngoài gặp mặt xã giao với bạn bè.”
Cố Tư nhíu mày: “Không giống lắm, hai người ăn mặc rất tùy ý, hoặc là nói, có chút không được trang trọng lắm.”
Điều này làm Phương Tố có hơi ngoài ý muốn.
Bà Tùy, người phụ nữ này, bà đã tiếp xúc không ít lần, với bà trước đây thật sự rất giống nhau.
Đều thích tự cao tự đại, thích người đoan trang.
Chỉ là đi ra ngoài thôi, nhất định cũng phải ăn mặc thật đẹp đẽ tinh tế, cẩn thận tỉ mỉ.
Ăn mặc tùy ý, bà Tùy như vậy, Phương Tố từ trước đến nay vẫn chưa từng thấy qua.
Phương Tố nghĩ một lát liền hỏi: “Bà ấy đi một mình?”
“Không phải.” Cố Tư mở miệng, sau đó rất nhanh gọi hai món, liền đưa thực đơn cho phục vụ: “Những món này đi, làm phiền đem trước đến đây một bình nước lọc.”
Sau khi phục vụ rời đi, Cố Tư mới nói: “Có một người đàn ông nữa, tôi không rõ ràng lắm thấy hai người dường như gặp nhau một lát, rồi đều đi vào bên trong nhà hàng.”
“Một người đàn ông?” Phương Tố nhíu mày: “Cô có phải nhìn lầm rồi không?”
Bà Tùy sao có thể cùng với một người đàn ông đến đây được.
Bà Tùy, người phụ nữ này, vô cùng chú trọng những việc thế này. Chồng không có ở bên cạnh, sẽ không cùng người đàn ông khác đi ra ngoài ăn cơm.
Cố Tư cũng không dám khẳng định, chỉ là nhìn thoáng qua như vậy, cô cũng không xác định được bản thân có phải ngay cả bà Tùy cũng nhận sai được hay không.
Edit by Châm.