600 chương.
Trì Chúc dừng lại, quay đầu nhìn Phương Tố một chút.
Phương Tố có chút ngượng ngùng, “Đây chỉ là ý riêng của tôi thôi. Vẫn là nói như vậy, chuyện của mọi người tôi cũng không thay mặt quyết định được. Nếu mọi người không muốn thì cứ coi như tôi chưa nói gì là được.”
Trì Chúc nhìn chằm chằm Phương Tố vài giây đồng hồ, đột nhiên hỏi một câu khác, “Bà cũng qua à?”
Phương Tố dừng lại, nhìn chằm chằm vào Trì Chúc. Bà ta nhìn một lúc lâu mới dường như hiểu ra lời của Trì Chúc là có ý gì.
Bà ta há to miệng, cảm thấy mặt mình đỏ bừng.
Đôi mắt của Trì Chúc rất tập trung, đây là điều mà trước đây bà ta chưa từng thấy qua.
Phương Tố chưa bao giờ biết nhịp tim của mình sẽ nhanh như vậy, tâm trí của bà ta ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Dường như mọi thứ đều rối tung hết lên, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói “Bà cũng qua à?” của ông ta.
Trì Chúc không nói hàm ý đằng sau câu nói này là gì, nhưng qua nét mặt của ông ta, Phương Tố cảm thấy bà ta có lẽ sẽ không hiểu sai ý.
Sau một lúc, bà ta mới thu ánh mắt rồi vuốt tóc một chút, cố gắng hết sức để không quá thất lễ, “Tôi à, tôi cũng chưa biết. Tiểu Tư qua bên kia có mọi người chăm sóc tôi thật ra cũng khá yên tâm. Tôi thì…tôi thì…”
Lời phía sau lại có chút nói không nên lời.
Bà ta không muốn nói lời nói quá khẳng định mà cắt mất đường lui nhưng lại sợ để đường lui trong câu nói của mình lại khiến cho bản thân bối rối.
Trì Chúc đứng dậy khỏi giường, ừ một tiếng rồi đi về phía hành lang.
Phương Tố cũng không hiểu rốt cuộc là Trì Chúc có ý gì.
Trì Chúc dường như đang gọi điện thoại, chắc là ông ta đang gọi cho Trì Uyên, hỏi anh lúc nào thì về.
Sau đó ông ta nói sẽ ở dưới lầu chờ anh, rồi cúp điện thoại.
Trì Chúc cũng không quay lại phòng, nghe thấy tiếng động có vẻ ông ta đi xuống lầu.
Phương Tố hít thở sâu hai cái, không biết vừa rồi có phải mình nói sai không.
Bà ta dường như cũng không nói gì không bình thường đúng không?
Phương Tố che mặt, trong lòng có chút rối bời.
Mà bên kia, Trì Uyên cúp điện thoại rồi lập tức có chút bực mình.
Anh tự nói cho bản thân nghe một câu, “Sao lại gọi điện vào đúng thời điểm quan trọng như thế chứ, đúng thật là phá ngang chuyện mà.”
Cố Tư ngồi ở ghế phụ, sắc mặt có chút đỏ, ghế phụ cũng hơi hạ thấp hơn một chút.
Trước khi chuông điện thoại vang lên, Trì Uyên đã đè lên thân trên của Cố Tư và hôn cô. Hai người hôn nhau triền miên khó mà tách rời.
Mặc dù anh cũng biết không thể làm chuyện gì quá mức hơn, thế nhưng bị đánh gãy lúc đang tình ý miên man như vậy cũng thật làm người ta khó chịu.
Cố Tư thư giãn một lúc mới có thể làm cho bản thân bình tĩnh lại.
Cô nhắm mắt lại, có chút khó chịu với bản thân. Tại sao lại ngoan ngoãn như vậy, tại sao lại không vùng vẫy một chút chứ?
Cô hành động cứ như thể cô đã chấp nhận anh vậy.
Trì Uyên để điện thoại xuống, có chút bất đắc dĩ, “Được rồi. Chúng ta về đi, ba anh chắc là muốn về nhà rồi.”
Cố Tư không nói chuyện, cô chỉ điều chỉnh ghế trở lại vị trí bình thường.
Trì Uyên lái xe hơi nhanh một chút. Lúc về đến nhà anh vừa lúc trông thấy Trì Chúc đang hút thuốc ở cửa phòng khách.
Cố Tư ngẩng đầu nhìn một chút. Đèn trong phòng Phương Tố vẫn còn sáng.
Phương Tố còn chưa ngủ, Trì Chúc ra ngoài làm gì.
Cố Tư có chút không hài lòng với Trì Chúc. Người đàn ông này thật sự không hiểu một chút gì cả.
Cố Tư chào Trì Chúc rồi đi lên lầu.
Cô đến thẳng phòng của Phương Tố.
Phương Tố vẫn ngồi trên giường, vẻ mặt hơi xuất thần.
Cố Tư đi vào, chậm rãi đi đến bên giường, “ Hai người có chuyện gì vậy? Hôm nay tôi cũng coi như là tạo cơ hội cho hai người để hai người có thể tạo ra một bước nhảy vọt về chất trong mối quan hệ của mình. Bây giờ sao lại một người trên lầu một người dưới lầu vậy rồi? Bác cũng làm tôi thất vọng quá đi, bác không biết cố gắng gì cả.”
Phương Tố cũng không nhìn Cố Tư, bà ta chỉ ngồi đó, im lặng nhìn chằm chằm vào đầu gối của mình.
Cố Tư suy nghĩ một chút, nghiêng người tới, “Có chuyện gì vậy? Ông ấy nói gì khiến bác không vui à?”
Phương Tố trầm thấp nói câu không có.
Với tính khí của Cố Tư, cô không thể chịu nổi điều này, “Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ? Bác nói nhanh đi.”
Lúc lâu sau Phương Tố mới ngẩng đầu nhìn Cố Tư, “Chỉ là tôi muốn để cô qua nhà tổ dưỡng thai, tôi cảm thấy ở đây không an toàn cho lắm. Rồi sau đó, sau đó...”
Bà ta mím môi, hơi có chút thẹn thùng xấu hổ.
Cố Tư nhướng mày, “Sau đó?”
Phương Tố ngượng ngùng vuốt tóc một chút, “Sau đó ông ấy hỏi tôi có qua không.”
Cố Tư suy nghĩ một chút liền thấy vui lên, “Ý gì vậy? Là hi vọng bác đi qua hay là không muốn bác đi qua vậy?”
Phương Tố liếm môi, “Không biết có phải do tôi ảo tưởng hay không nhưng tôi cảm thấy ông ấy hình như muốn tôi qua đó.”
Cố Tư vỗ một tay lên người Phương Tố, “Như vậy không phải rất tốt sao? Nếu bác đi tôi cũng đi. Tôi nói bác nghe, thật ra tôi không muốn qua đó lắm, tôi cũng không quá thích người ở bên kia. Nhưng nếu bác đi nữa thì tôi có thể xem xét một chút.”
Cố Tư nói xong, chờ hai giây, đột nhiên liền cười hì hì, “Thật ra là bác cũng muốn qua đó à? Bà nhìn vẻ mặt của bác mà xem, tôi liếc cái nhìn ra ngay.”
Phương Tố chậc một tiếng, cố gắng làm cho mình trông chững chạc hơn, “Đừng nói nhảm, tôi thậm chí còn không nghĩ đến đó.”
Cố Tư cười toe toét, “Bác cứ giả vờ đi.”
Cô có chút vui mừng, đứng dậy đi một hồi, “Tốt lắm, xem ra đêm nay vẫn có thu hoạch.”
Phương Tố suy nghĩ một lúc và nói, “Vừa rồi Cổ Nhan có gọi điện cho ông ấy, nghe qua có vẻ cũng không có chuyện gì. Tôi cảm thấy Cổ Nhan rất có can đảm, biết đi tranh thủ cho bản thân.”
Cố Tư gật đầu, “Đúng vậy. Mặc dù tôi chỉ mới gặp bà ấy có một lần, nhưng tôi cảm thấy bà ấy là một người gọn gàng lại linh hoạt, nếu đã quyết định lập tức hành động ngay mặc kệ người khác nghĩ gì.”
Phương Tố gật đầu, Cổ Nhan đúng là có tính cách như vậy.
Bà ta lúc trước không cảm thấy gì. Nhưng khi nãy lúc Trì Chúc nhận cuộc gọi đó, bà ta đột nhiên có chút bội phục Cổ Nhan.
Một người phụ nữ như vậy, chắc là bà ta muốn cái gì, cuối cùng cũng sẽ có được.
Chỉ là bây giờ bà ta muốn Trì Chúc…
Cố Tư quay đầu nhìn Phương Tố một chút, “Không có việc gì, đừng tự ti. Chúng tôi đều ủng hộ bác, chẳng lẽ chúng ta gộp lại cũng không thắng bà ấy được à?”
Phương Tố bị Cố Tư chọc cười, “Cô làm như vậy tôi cứ có cảm giác chuyện chúng ta đang nói không phải là chuyện tình cảm.”
Cố Tư hừ một chút, “Chuyện tình cảm thực ra cũng cần chú ý đến sách lược. Thật ra bây giờ điều kiện của bác rất tốt. Bác cũng đừng sợ gì, người phải sợ là bà ấy mới đúng. Bác nhụt chí trước tức là bác đang cho bà ấy cơ hội đấy.”
Phương Tố suy nghĩ một chút, ậm ừ một lúc nhẹ gật đầu, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Trì Chúc và Trì Uyên ở dưới lầu trò chuyện không bao lâu thì Trì Chúc cũng đi.
Ông ta cũng không nói lên lầu chào hỏi Phương Tố một câu mà lái xe đi luôn.
Cố Tư đang đứng ở cửa sổ, suýt nữa thì mắng ra tiếng. Tên đầu đất này, ông ta thật sự không hiểu chuyện gì cả.
Tuổi cũng lớn như vậy rồi mà sao vẫn không hiểu chứ.
Một người rồi hai người, sao toàn để cho người khác phải lo thay như vậy chứ.
Một lát sau Trì Uyên tới hỏi Phương Tố còn có chỗ nào không thoải mái hay không.
Bà ta đã xức thuốc chỗ sau thắt lưng, bây giờ cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Phương Tố nói câu không có việc gì, sau đó hỏi Trì Uyên với Trì Chúc nói chuyện gì ở dưới lầu.
Trì Uyên cười cười, ngẩng đầu nhìn Cố Tư đang đứng ở cửa sổ, “Cũng không nói gì khác, chỉ là ba bảo con đưa Tiểu Tư về bên nhà tổ ở, nói là bên kia an toàn hơn.”
Phương Tố gật đầu, “Đúng là như vậy.”
Trì Uyên ừ một tiếng, “Sau đó ba còn nói một chút tình huống của mẹ nữa.”
Phương Tố dừng lại một chút, bà ta còn chưa kịp nói gì, Cố Tư đã mở miệng trước, “Nói cái gì? Nào nào nào, anh nói nhanh một chút.”
Edit by Nhài.