600 chương.
Cổ Nhan ở đầu dây bên kia cũng im lặng.
Trì Chúc nói tiếp, “ Tôi không có cảm giác đặc biệt gì với bà. Chúng ta có thể làm bạn với nhau nhưng nếu tiến thêm một bước nữa tôi thấy có chút khó.”
Ông ta suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn nói một câu xin lỗi.
Thật lâu sau Cổ Nhan ở bên kia mới mở miệng, “Cho nên ông vẫn chọn Phương Tố sao?”
Trì Chúc thở dài, “Không liên quan gì đến bà ấy. Là do tôi không có cảm giác đó với bà, cũng không phải do bà ấy ảnh hưởng.”
Cổ Nhan cười, “Thật sao?”
Câu này nghe không ra rốt cuộc có ý gì, chẳng qua bà ta lập tức lại hỏi, “Vậy ông thích Phương Tố à?”
Trì Chúc lập tức liền dừng lại.
Thích sao? Chắc là có thích. Cho dù Phương Tố gây chuyện vừa nhiều vừa dữ dằn, nhưng cũng không thể phủ nhận, trong cuộc sống vợ chồng gần ba mươi năm này, giữa hai người họ có tình cảm với nhau.
Trì Chúc không nói lời nào, bên kia Cổ Nhan gần như đã hiểu ra như vậy là có ý gì.
Giọng điệu của bà ta có chút tiếc nuối, “Ông và bà ấy vẫn có thể quay lại như lúc ban đầu sao? Nếu hai người thật sự hợp nhau thì hai người đã không ly hôn rồi. Cho dù một người có thay đổi nhiều như thế nào đi nữa nhưng bản chất thấm trong xương tủy sẽ mãi không thay đổi được.”
Trì Chúc không muốn nói nhiều về vấn đề này. Lúc đề cập đến vấn đề tình cảm của bản thân, dù cho bề ngoài ông ta bình tĩnh như không nhưng thật ra trong lòng ông ta cũng đang vô cùng rối bời.
Ông ta nói, “Tôi và Phương Tố, tôi cũng không thể lừa bà, tôi đúng là có tình cảm với bà ấy. Về chuyện ly hôn, đó cũng không hoàn toàn là vấn đề của bà ấy, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm. Mà chuyện về sau sẽ phát triển như thế nào, cái này tôi cũng không chắc lắm, cứ từ từ xem đã.”
Cổ Nhan còn muốn nói điều gì, nhưng Trì Chúc đã mở miệng nói, “Được rồi, cũng khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Có nghĩa là nên kết thúc chủ đề này ở đây thôi.
Cổ Nhan ở bên kia dừng một chút, chỉ nói một câu được thôi, Trì Chúc lập tức cúp điện thoại.
Ông ta đặt điện thoại sang một bên, trên mặt từ từ hiện lên vẻ bồn chồn.
Mặt khác, Trì Uyên vừa trở về liền bắt đầu giải thích lần này ra ngoài đã hỏi ra được cái gì.
Cố Tư lắng nghe rất cẩn thận, nhưng cơ bản không thể biết mối liên quan giữa những thông tin đó.
Trì Uyên không muốn để cô biết nhiều như vậy. Cô đang mang thai, việc quan trọng nhất là dưỡng thai cho thật tốt.
Mấy chuyện rắc rối này anh có thể xử lý được.
Vì vậy nói xong, anh nghiêng người dựa gần Cố Tư hỏi, “Cố Tiểu Tư, em thích anh chứ?”
Cố Tư đứng hình trong giây lát, không hiểu đang nói chuyện bình thường sao anh lại đột nhiên hỏi câu như vậy.
Cô cau mày. “Có chuyện gì vậy?”
Trì Uyên nói, “Vì sao em không muốn tái hôn chứ? Anh thật sự nghĩ mãi cũng không ra mà.”
Cố Tư mím miệng, nhìn Trì Uyên, vẻ mặt cũng dần trở nên nghiêm túc.
Cô suy nghĩ vài giây mới mở miệng nói: “Em thích anh. Mặc dù anh đã làm em buồn và thất vọng rất nhiều lần nhưng em không thể giấu ai chuyện em vẫn còn tình cảm với anh. Còn chuyện em không muốn tái hôn, cái này cũng là thật. “
Cố Tư thu mắt lại, “Em muốn để lại cho bản thân một con đường lui. Em cảm thấy chúng ta như bây giờ cũng rất tốt, tốt cho cả em và cả anh. Nếu như có một ngày anh cảm thấy tình cảm của anh đối với em chỉ là sự mới mẻ nhất thời anh vẫn có thể quay đầu lại ra đi mà em cũng không cần phải chịu đựng quá nhiều. Làm như vậy còn tránh cho tái hôn rồi lại ly hôn, chuyện đó sẽ là một cú sốc lớn đối với em.”
Cô có thể chịu đựng một lần, nhưng cô không muốn chịu tới lần thứ hai.
Trì Uyên nhìn Cố Tư, vẻ mặt phức tạp hơn một chút, “Em không tin tưởng anh đến vậy sao?”
Cố Tư cười, “Không phải em không có lòng tin với anh, là em không có lòng tin với chính bản thân mình. Trì Uyên, em không tin em có thể giữ anh bên cạnh mình.”
Mặc dù cô nói điều này ra bình tĩnh nhẹ tựa lông hồng, nhưng vẫn có sự tiếc nuối và tủi thân trong giọng điệu của cô.
Trì Uyên cảm thấy, có lẽ là do anh suy nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi.
Tổn thương anh gây ra cho cô trong suốt ba trăm ngày đêm đó, không phải chỉ dùng mấy ngày ân cần chăm sóc, hoặc là mấy chục câu mấy trăm câu hứa hẹn của hiện tại mà có thể bù đắp nổi.
Trì Uyên thở dài, đi tới ôm Cố Tư vào lòng, “Thật ra em không biết, ở trước em anh mới là người không có tự tin, anh cũng sợ không giữ được em.”
Cố Tư mím miệng, cô không nói gì.
Từ trước đến nay chuyện tình cảm luôn luôn phức tạp, Trì Uyên không hiểu rõ, Cố Tư thật ra cũng không thông thạo.
Cả hai người đều đang dò dẫm tiến về phía trước, bị vấp ngã hay đi đường vòng là điều không thể tránh khỏi.
Cố Tư biết Trì Uyên đã bày ra thái độ như vậy, cộng thêm việc cô đã mang thai mà cô còn mãi không chịu tái hôn là rất khác người, giống đang làm giá.
Nhưng cô chỉ muốn làm theo ý mình một lần, trước kia cô đã nhường nhịn nhiều lần như vậy rồi, cũng nên đến lượt cô làm mình làm mẩy chứ.
Tiếp theo hai người cũng không nói quá nhiều. Cố Tư vừa rồi muốn ngủ lại bị Phương Tố quấy rầy, bây giờ cơn buồn ngủ ập đến ngăn cũng ngăn không được.
Trì Uyên bảo Cố Tư nằm xuống trước rồi anh đi tắm.
Trì Uyên vào phòng tắm không bao lâu, điện thoại di động của anh đặt ở trên tủ đầu giường rung chuông.
Âm thanh nước chảy khá là lớn nên Trì Uyên không nghe thấy.
Mặc dù Cố Tư ngủ rất sâu nhưng là điện thoại rung lên cũng làm cho tủ đầu giường rung lên ồn ào, cô vẫn có thể nghe thấy.
Cố Tư híp mắt đi qua lấy di động, cũng không nhìn xem là ai gọi mà nghe máy luôn, “Có chuyện gì vậy?”
Đầu dây bên kia không có tiếng gì, Cố Tư đợi một chút rồi nói, “Nói đi.”
Hai giây sau phía bên kia mới truyền đến giọng của Tùy Mị, “Là tôi.”
Đầu óc Cố Tư có chút lộn xộn, “Cô là ai mới được chứ?”
Cô không cố ý, cô thực sự không nghe ra giọng của ai.
Tùy Mị hít thở sâu một hơi, lặp lại một lần nữa, “Là tôi, Tùy Mị.”
Cố Tư cau mày, cô dùng rất nhiều sức mới thoát ra khỏi cảm giác buồn ngủ.
Cô nói, “À, là cô à, có chuyện gì không?”
Tùy Mị ừ một tiếng, “Trì Uyên đâu, tôi tìm anh ấy có chút chuyện.”
Cố Tư quay đầu nhìn một chút về phía phòng tắm, “Anh ấy đang tắm.”
Tùy Mị nghe vậy liền mở miệng, “Vậy thôi, mai tôi gọi lại cho anh ấy sau.”
Cố Tư không nói thêm gì mà cúp máy luôn.
Thật là, nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại tới làm gì không biết, làm ảnh hưởng giấc ngủ của cô rồi.
Cố Tư đặt điện thoại xuống giường bên phía Trì Uyên sau đó trở người nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Lúc ra khỏi phòng tắm Trì Uyên giảm nhỏ tiếng động. Anh thay xong đồ ngủ đi đến bên giường liền trông thấy điện thoại di chuyển vị trí.
Anh suy nghĩ một chút, cầm điện thoại qua xem xét, trong nhật ký cuộc gọi ghi lại rõ ràng lúc nãy Tùy Mị vừa gọi tới.
Cuộc gọi diễn ra chưa đầy một phút, có lẽ là Cố Tư nghe máy.
Anh bật chế độ yên lặng, đặt điện thoại lại trên tủ đầu giường, sau đó nằm xuống ôm Cố Tư từ phía sau.
Cố Tư rõ ràng đã bị đánh thức, cô hừ một tiếng mang theo giọng buồn ngủ, “Phiền chết đi được.”
Trì Uyên tiếp lời nói, “Phiền chết đi được, nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại tới, không biết ý biết tứ gì cả.”
Cố Tư nhịn không được nhếch miệng nở nụ cười, “Trêu ong ghẹo bướm, anh mới phiền ấy.”
Trì Uyên hôn sau đầu Cố Tư một cái, “Không có đâu, không trêu ong ghẹo bướm, anh chỉ muốn hốt em về không dư sức đi quan tâm mấy người khác.”
Cố Tư mới lười nói chuyện với anh, di chuyển hai lần rồi tìm một tư thế thoải mái, lần này cô thật sự ngủ mất.
Giấc ngủ này cô ngủ rất ngon, buổi sáng Trì Uyên đi lúc nào cũng không biết.
Cố Tư rất lười, trở mình vài lần trên giường nhưng không muốn đứng dậy.
Cô cứ như vậy nấn nà lề mề một lúc lâu, cửa phòng liền mở ra, Phương Tố còn mặc đồ ngủ lén lén lút lút lẻn vào.
Cố Tư liếc nhìn bà ta, có chút kinh ngạc nói, “Bác ngủ không được à? Làm gì mà quầng thâm mắt nặng vậy?”
Phương Tố mím môi, “Đúng là ngủ không được. Có chuyện này, cô giúp tôi phân tích một chút. Tôi nghĩ cả đêm cũng không nghĩ ra.”
Cố Tư còn chưa nghe thấy Phương Tố hỏi cái gì, liền cười lên, “Sao vậy, chồng cũ của bác đã làm chuyện gì mà để cho bà lo nghĩ không yên như thế hả?”
Edit by Nhài.