600 chương.
Chương Tự Chi liếc mắt nhìn Cố Tư, chẹp miệng: “Tôi chắc chắc biết thái độ của cô sẽ như vậy, nên trước đây mới không biết nên nói với cô thế nào đó.”
Cố Tư liền cười: “Tôi chỉ là tùy việc mà xem xét thôi, thật sự cảm thấy đối phương không có gì sai cả.”
Mấy người đó chấp hành pháp luật, thường sẽ luôn liên quan tới những việc nghiêm trọng, thái độ đương nhiên cũng nghiêm khắc hơn rồi.
Chương Tự Chi bình thường đều là kiểu ông đây lợi hại nhất, ai cũng đừng hòng chọc vào ông, khẳng định là không được rồi.
Chương Tự Chi không nặng không nhẹ hừ một tiếng: “Nhưng trong lòng tôi không được thoải mái, ông đây từ trước đến nay chưa từng bị người khác đối xử như vậy. Tôi chính là cảm thấy người phụ nữ này nhằm vào tôi. Trước đây tôi không có biện pháp, bây giờ tốt rồi. Tôi bây giờ chính là muốn cô ta sống không được tốt.”
Cố Tư có hơi bất đắc dĩ: “Anh tự mình kiềm chế chút đi, trút giận xong là được rồi. Anh dù sao cũng đừng có làm ra chuyện lớn gì đó.”
Chương Tự Chi nhếch môi, trong cuộc sống của anh, không có cái gì gọi là chuyện lớn, có thể xử lý công bằng, thì đều không phải là chuyện nữa rồi.
Anh ta ừ một tiếng: “Yên tâm đi, tôi cái gì cũng đều không sợ, không có gì mà tôi không giải quyết được cả.”
Cố Tư quay đầu liếc mắt nhìn Chương Tự Chi, biết bản thân có nói thế nào cũng không có tác dụng, vì vậy dứt khoát không nói nữa.
Nghĩ tới vị sĩ quan cảnh sát họ Lương kia, cho dù không còn là cảnh sát nữa, cũng không dễ chọc như vậy đâu.
Chương Tự Chi ở trong tay người ta, chưa hẳn là chiếm được tiện nghi.
Bàn mạt chược chuẩn bị ổn thỏa, bốn người bắt đầu đảo mạt chược.
Người phục vụ này cũng thường xuyên góp mặt, cùng với Cố Tư Chương Tự Chi nói chuyện phiếm rất nhiều, sau đó còn hỏi Cố Tư sao thời gian này không thấy đến đây.
Chuyện Cố Tư mang thai, cũng không muốn cho nhiều người biết. Cô liền cười, kéo dài âm thanh: “Gần đây, thật sự quá bận rộn, chỗ nào cũng cần đến tôi, lịch trình của tôi mỗi ngày đều kín việc.”
Chương Tự Chi cười khúc khích: “Đúng vậy, có đàn ông bên cạnh một cái, là quên ngay bạn bè. Ôi, nói tới đàn ông, A Tôn sắp trở về rồi, cô biết chưa?”
Cố Tư mở miệng: “Không biết, anh ấy liên lạc với anh sao, khi nào quay về?”
Chương Tự Chi ậm ừ: “Hẳn là mấy ngày nữa sẽ quay về, chủ yếu là trạng thái của Ninh Tôn càng ngày càng kém. Sau đó chị ba của tôi nói có thể do áp lực lớn quá, cho cậu ấy nghỉ hai ngày để thả lỏng. Có thể như vậy, thời điểm chung kết có thể phải cần sức hơn.”
Cố Tư ừ một tiếng, cũng không nói nữa.
Chương Tự Chi và Phương Tố không mấy thân thiết, còn có phân cách thế hệ. Anh mới đầu cũng có chút không được thoải mái.
Chỉ là trên bàn mạt chược, thật sự là nơi rất dễ kết nối tình cảm.
Chơi một hồi, liền tháo gỡ gượng gạo, bầu không khí cũng chậm rãi tốt lên.
Chương Tự Chi một bên đánh mạt chược, một bên nói với Phương Tố: “Bà Phương, bà cũng nên cẩn thận đó, tôi đã tính xong hết rồi.”
Phương Tố căn bản không để ý, giọng điệu lành lạnh: “Cậu cứ đi luôn cho tôi điểm pháo, tôi mấy lần hủ, đều là cậu đóng góp đó, cậu bảo ai nên cẩn thật chút.”
Chương Tự Chi cười haha: “Bà nói như vậy, thật sự đúng rồi Nhưng tôi cũng không biết bà đánh mạt chược lợi hại như vậy. Sau này có thời gian, bà thường xuyên đến đây đi, tôi khó lắm mới gặp được đối thủ như thế này đó.”
Cố Tư thật sự không muốn nghe anh nói nữa: “Dẹp ngay đi, đừng có mà làm như mình lợi hại lắm. Bình thường mấy người khác đều nhường anh. Nếu anh mà thua, thì là không chơi không được, cuối cùng là không chịu kết thúc. Bọn họ là không có cách nào, mới nhường anh thắng đó. Kỹ thuật chơi cùng với anh không có liên quan gì hết, tin tôi đi, tôi nói đều là sự thật.”
Người phục vụ góp mặt cũng cười haha: “Cô Cố, không cần phải nói thẳng ra như vậy đâu.”
Chương Tự Chi sờ bài một chút, mắt trừng to: “Được, nếu đã nói như vậy, các người đúng là đã thành công kích thích lòng hiếu thắng của tôi rồi đó. Mấy người hôm nay nếu thắng không được tôi, ai cũng đừng nghĩ được ra về.”
Cố Tư và Phương Tố đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt không thèm để ý.
Sự thật chứng minh, Chương Tự Chi đánh mạt chược quả thật là kém cỏi, lời nói hùng hồn vừa mới buông ra không được bao lâu, liền thua không đứng lên được.
Cố Tư hihi haha: “Lão Chương, sau này đánh mạt chược có phải sẽ có bóng ma không, hay là bây giờ chúng tôi xuống nước cho anh được thắng một lần nhé.”
Chương Tự Chi giữ vẻ mặt: “Không cần, đem năng lực của mấy người mang ra hết đi, tôi xem xem các người có bao nhiêu bản lĩnh.”
Lời này vừa nói xong, điện thoại của anh liền vang lên.
Chương Tự Chi có chút không kiên nhẫn, lầu bầu cầm lên rồi nhìn thoáng qua, sau đó nhận điện thoại.
Bên kia không biết nói cái gì, động tác của Chương Tự Chi liền dừng lại.
Anh nhíu mày: “Thật sao? Không thể nào, các người có phải tra nhầm rồi không?”
Bên kia lại nói thêm vài câu, Chương Tự Chi liếm liếm môi, cũng không rõ là vui vẻ hay là thế nào nữa.
Cuối cùng anh nói: “Được, tôi biết rồi, cậu đưa địa chỉ cho tôi, có thời gian tôi sẽ đến đó xem xem.”
Sau đó liền ngắt điện thoại.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi: “Sao vậy, có phải có chuyện gì rồi không?”
“Không có.” Chương Tự Chi kéo dài âm thanh mang theo ý cười, còn khoát khoát tay: “Hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng chúng ta đánh mạt chược.”
Anh ta tuy nói là như vậy, nhưng trạng thái rõ ràng đã bắt đầu không thích hợp.
Vốn đã đang thua, về sau thua càng lợi hại, còn thường xuyên lộ bài.
Rất nhiều thời điểm, anh ta toàn thân còn có hơi buông lỏng.
Cố Tư nhìn Chương Tự Chi: “Lão Chương, anh nếu như có chuyện thì đi làm đi, anh như vậy, nói việc gì cũng không có, tôi mới là không tin đó.”
Chương Tự Chi “a” một tiếng: “Thật sự không có việc gì lớn, chỉ là có người xảy ra chút chuyện, đang ở bệnh viện. Tôi ấy à, chỉ là đang nghĩ sao lại xảy ra chuyện này thôi.”
Cố Tư sửng sốt: “Có người nằm viện? Đây là chuyện lớn đó, nếu anh lo lắng, thì mau mau qua đó xem đi. Bọn tôi ở đây, không có anh tiếp cũng được. Tôi và anh không cần khách khí như vậy. Tôi tự chơi mình cũng được mà.”
Chương Tự Chi mỉm cười: “Tôi lo lắng cái gì, không lo lắng, cũng không phải là bạn bè. Chỉ là nghe nói, sau đó vô cùng bất ngờ mà thôi.”
Cố Tư nghĩ nghĩ, liền đẩy mạt chược ra: “Anh vẫn nên đi qua đó xem thế nào đi, mạt chược anh đã thua thành như vậy rồi, bọn tôi cũng không có cảm giác thành tựu gì, không muốn chơi nữa lắm.”
Phương Tố cũng lên tiếng: “Đi đi, không nói có lo lắng hay không, cái này phải đến xem trong lòng mới có thể buông được.”
Chương Tự Chi cười haha: “Không sao, thật sự không cần, tôi một chút cũng không để ý đâu.”
Cố Tư dựa lưng vào ghế: “Vậy cũng không chơi nữa. Trình độ của anh thật sự quá nát. Thời gian dài như vậy không gặp, vậy mà một chút tiến bộ cũng không có.”
Chương Tự Chi liếc khóe mắt nhìn cô, không nói gì.
Không chơi mạt chược nữa, phục vụ cũng đi làm việc.
Mấy người Cố Tư ở trong phòng nói chuyện một hồi, điện thoại Chương Tự Chi lại reo lên.
Anh cầm lên xem một chút, hơi bực bội nhận điện thoại: “Lại sao nữa?”
Bên kia nói vài câu, lông mày Chương Tự Chi nhăn lại: “Còn có loại chuyện này?”
Anh có hơi không khống chế được mà đứng lên: “Được được được, các người ở đó đi, tôi tới. Tôi lại muốn xem xem, là tên oắt con nào mà lá gan lại lớn như vậy.”
Bên kia lại nói thêm vài câu nữa, Chương Tự Chi cúp điện thoại.
Sau đó nhìn Cố Tư: “Cố Tiểu Tư, cô ở đây chơi nhé. Tôi đi ra ngoài một chuyến. Có chuyện tôi vẫn phải đi thu xếp một chút.”
Cố Tư gật đầu: “Được, đi làm việc đi, không cần quan tâm chúng tôi. Tôi đến nơi này của anh, một chút cũng không thấy xa lạ, anh cứ từ từ mà đi.”
Chương Tự Chi ừ một tiếng, xoay người đi ra ngoài, cái xích vàng to đùng cũng lắc lư theo.
Edit by Châm.