600 chương.
Trì Uyên quay đầu nhìn Tùy Mị, vẻ mặt vô cùng lãnh đạm.
Tùy Mị sau đó cười khẽ một tiếng, “Câu hỏi này cũng thật là, em cũng cảm thấy là em đang tự rước lấy nhục mà.”
Cô ta ngẩng đầu thở dài một hơi, “Nhưng nếu không hỏi trong lòng em lại có chút không cam lòng. Em vẫn luôn nghĩ, có lẽ trước đây, anh đối với em vẫn có một chút…”
“Không có.” Trì Uyên trả lời.
Anh trả lời rất thẳng thắn, vẻ mặt không thay đổi chút nào.
Tùy Mị dừng lại một chút, cô ta nhìn Trì Uyên.
Trì Uyên nói tiếp, “Cho tới bây giờ tôi chưa từng thích cô. Cho dù là lúc trước khi Cố Tư chưa xuất hiện, tôi cũng không có cảm giác gì khác với cô. Lúc đó tôi đồng ý đính hôn là bởi vì tôi cảm thấy điều kiện gia đình của cô khá thích hợp với tôi, tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì về con người cô cả.”
Tùy Mị chậm rãi mím miệng, lúc lâu sau mới nói câu ừm.
Trì Uyên nhìn xe tới xe đi ở con đường đối diện và nói tiếp, “Lúc ấy đi hủy hôn, tôi cảm thấy có lỗi với cô một chút, nhưng là ngoại trừ thấy có lỗi ra tôi không có cảm xúc nào khác, tôi tuyệt đối không cảm thấy tiếc nuối hay khổ sở.”
Tùy Mị mím miệng, sau một lúc lâu mới hỏi một câu, “Anh cũng không phải thích Cố Tư ngay từ đầu mà. Nhưng sau khi kết hôn anh thích cô ấy. Nếu như cô ấy không xuất hiện, hai người chúng ta có lẽ cũng có thể sẽ như vậy.”
Trì Uyên lập tức liền xì cười, nghe cũng không phải là châm chọc, có lẽ là anh nghĩ đến cái gì mà phát ra cảm xúc như vậy thôi.
Anh nói, “Nếu như lúc trước tôi vì kết hôn mà thích cô ấy, không thể nào mà chúng tôi lại ly hôn được.”
Trong khoảng thời gian vẫn duy trì hôn nhân, Cố Tư thực sự rất tốt với anh, tốt đến mức anh không thể bắt ra cái lỗi nào cả. Nhưng lúc đó, anh lại chán ghét Cố Tư.
Anh thích, là sau khi đã hoàn toàn mất đi người đó mới thích.
Muộn rồi mới thích, lại có vẻ như anh rất hèn mọn.
Tùy Mị buông thõng ánh mắt, trong lòng có chút khó chịu, “Em luôn luôn không cam tâm, vẫn nghĩ nếu là không có Cố Tư, chúng ta có thể sẽ khác bây giờ.”
Trì Uyên cau mày một cái, có lẽ sẽ khác, nhưng là chuyện này cơ bản không có cách nào để nghĩ đến.
Nhưng mà, Trì Uyên quay đầu lại nhìn Tùy Mị, “Cho dù lúc đó tôi và cô ở bên nhau, tôi cũng nhất định không thể cho cô loại cuộc sống mà cô mong muốn, cô cũng không phải là kiểu người mà tôi thích. Cô hiểu không?”
Tùy Mị hiểu, cô ta hiểu hàm ý trong câu nói này của Trì Uyên.
Bởi vì cô ta không phải là người anh yêu thích cho nên anh không thể nào khơi dậy nhiệt tình đối với cuộc sống hôn nhân, Hai người bọn họ cho dù có kết hôn thì cuộc sống của họ cũng sẽ trôi qua giống như nước sôi để nguội.
Nhưng cho dù là nước sôi để nguội cô ta vẫn muốn thử một lần, cô ta muốn thử xem có thể đun sôi một lần nữa hay không.
Tùy Mị một lát sau mới chậm rãi gật đầu, “Được rồi. Ý của anh, em hiểu cả rồi. Em biết mình phải làm như thế nào.”
Hai người cũng không vào phòng, một lúc sau thì Cố Tư và Phương Tố bước ra.
Hai người bọn họ thậm chí không thèm quan tâm hai người này ở bên ngoài trò chuyện cái gì, vừa cười vừa nói đi ra.
Cố Tư đánh tiếng với Trì Uyên một chút, “Nói chuyện xong cả rồi chứ? Có thể đi được chưa?”
Tùy Mị quay lưng lại lau nước mắt, cô ta không nhìn Cố Tư.
Vẻ mặt Trì Uyên dịu dàng xuống, anh vươn tay kéo Cố Tư qua, “Ừm, được, có thể đi.”
Cố Tư cũng không nhìn Tùy Mị, cô đi thẳng xuống bậc thang với Trì Uyên rồi đi về phía xe.
Phương Tố đi đến bên cạnh Tùy Mị. Bà ta dừng lại một chút, suy nghĩ rồi vẫn đưa tay ra vỗ vai Tùy Mị rồi sau đó mới rời khỏi.
Tùy Mị lau hết nước mắt trên khóe mắt, lúc này cô ta mới nhìn xe Trì Uyên.
Xe chậm rãi lái đi, vừa đi thoáng qua một cái, Tùy Mị có thể trông thấy Cố Tư đang quay đầu nói cái gì đó với Trì Uyên. Vẻ mặt Trì Uyên không thay đổi mấy mà Cố Tư thì lại cười ngửa tới ngửa lui.
Làm sao anh lại có thể thích kiểu người như thế này chứ? Tùy Mị thực sự là nghĩ mãi mà không ra.
Cho đến bây giờ, cô ta vẫn không lần nào cảm thấy mình kém hơn Cố Tư. Mặc dù cô ta hiểu sự lựa chọn của Trì Uyên, nhưng cô ta vẫn không phục như cũ.
Tùy Mị cứ đợi như vậy một lúc, sau đó chuông điện thoại vang lên.
Người gọi điện là ông cụ Tùy, ông cụ hỏi Tùy Mị đang ở đâu.
Tùy Mị không trực tiếp trả lời, chỉ nói cô ta vừa mới ăn cơm xong bây giờ đang chuẩn bị về nhà.
Ông cụ Tùy lặp lại câu hỏi, “Ông hỏi cháu bây giờ đang ở đâu, không phải cháu nói là đi ăn đồ Nhật à?”
Tùy Mị a một tiếng, “Có chuyện gì sao ạ?”
Bên phía ông cụ liền không có tiếng động nào truyền qua.
Tùy Mị còn nói, “Ông đang ở bên đó sao ạ? Không phải ông đang ở công ty sao, bây giờ ông muốn qua đó dùng bữa sao ạ?”
Ông cụ Tùy thở ra một hơi, “Không phải, ông chỉ hỏi vậy thôi.”
Ánh mắt Tùy Mị có chút tối lại, chẳng qua giọng điệu vẫn không thay đổi gì.
Cô ta nói, “À. Sao vậy ông? Sao ông lại tò mò vị trí của cháu như vậy chứ?”
Ông cụ Tùy dường như là không biết nói như thế nào cho phải, ở đằng kia im lặng một hồi lâu.
Tùy Mị cũng không gấp gáp, cứ giữ máy như vậy và chờ.
Cuối cùng một lát sau, ông cụ thở dài, “Được rồi, vậy giờ cháu về nhà đi.”
Giọng nói Tùy Mị vô cùng nhu thuận, “Vâng ạ.”
Đặt điện thoại xuống, vẻ mặt cô ta liền trở nên chết lặng.
Mà ở bên khác, Phương Tố ngồi ở trong xe cau mày một chút, qua một lúc sau dường như bà ta chịu không nổi đành mở miệng nói, “Hai đứa nói xem, trong cái ly nước lúc đó của Tiểu Tư thật sự có cho thêm thứ gì sao?”
Cố Tư nghe vậy, liền mỉm cười, “Chắc là có đấy. Nhưng là tôi cảm thấy cũng không phải cái gì nghiêm trọng, có khả năng chỉ là chút đồ giống như thuốc xổ thôi. Tôi cảm thấy Tùy Mị sẽ không ngu ngốc như vậy mà làm ra chuyện gì ngay tại lúc đó.”
Dù sao chỉ cần suy nghĩ một chút là lập tức có thể hoài nghi đến cô ta luôn mà.
Trì Uyên ừ một chút, “Con cũng cảm thấy chắc là một trò đùa dai thôi.”
Bộ dáng của Tùy Mị hôm nay giống như là cuối cùng cũng nghĩ thoáng, cảm thấy cô ta sẽ không giở trò gì nữa.
Phương Tố a một chút, “Vậy là tốt rồi.”
Xe chầm chậm lái trở về nhà tổ.
Vừa mới xuống xe, họ đã nhìn thấy Trì Chúc đang đứng trong vườn gọi điện thoại.
Cố Tư đẩy cánh tay Phương Tố một chút, “Bà đi qua đi, có lẽ là đang chờ bà đấy.”
Nói xong, cô giang tay cẩn thận duỗi eo một cái, “Ăn no rồi chỉ muốn đi ngủ, buồn ngủ quá.”
Trì Uyên đi tới, đè tay cô xuống rồi cầm trong tay anh, “Đi thôi, vậy chúng ta trở về đi ngủ.”
Phương Tố suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đứng yên tại chỗ.
Bên kia Trì Chúc mấy giây sau quay lại, vừa quay đầu ông ta đã nhìn thấy Phương Tố.
Phương Tố trông hơi ngại, miễn cưỡng cười một chút.
Trì Chúc nói nhanh vài câu sau đó cúp điện thoại.
Ông ta chậm rãi bước tới, “Tôi còn tưởng mọi người còn lâu mới về chứ.”
Phương Tố ừ một tiếng, “Ăn cũng nhanh, với lại Tiểu Tư cũng cảm thấy có buồn ngủ nên cũng liền tranh thủ về sớm.”
Trì Chúc cũng không đi về phía tòa nhà chính, nói với Phương Tố câu có muốn đi dạo xung quanh một chút không.
Thật ra thì tòa nhà này hai người cũng đã sống gần ba mươi năm, cũng không có chỗ nào là không quen thuộc.
Bình thường cũng không tâm trạng đi ra dạo một vòng.
Nhưng bây giờ thân phận của hai người đã thay đổi, mà bầu không khí bây giờ lại không hiểu sao có chút tốt, Phương Tố cũng không muốn cứ như vậy trở về phòng ngủ.
Vì vậy bà ta gật đầu, “Cũng được, vừa lúc mới ăn xong, đi một chút cho tiêu cơm vậy.”
Hai người đi về phía sân sau.
Nếu đi dọc theo con đường này thì sẽ đi ngang qua chỗ nhà hai.
Hai người đi đến một bên, vừa lúc trông thấy Trì Cảnh đang đứng ở cửa.
Trông thấy Trì Chúc và Phương Tố đi ngang qua, Trì Cảnh có chút ngạc nhiên, sau đó thuận miệng gọi một tiếng bác cả thím cả.
Trên mặt Trì Chúc không có biểu hiện gì đặc biệt, nhưng là Phương Tố có chút không được tự nhiên.
Tiếng thím cả này thật sự làm cho trên mặt bà ta hơi nóng lên.
Edit by Nhài.