Để cảm ơn các chị em đã đóng góp để dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch gần 650 chương.
Cố Tư cầm điện thoại, đứng ở bên giường ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng không gọi Trì Uyên dậy.
Không biết có phải là bản thân nghĩ nhầm rồi không, cô cảm thấy Tùy Mị thật sự là có lời quan trọng muốn nói với Trì Uyên.
Cố Tư đơn giản rửa mặt một chút, cũng lau mặt lau tay cho Trì Uyên, sau đó liền đi ngủ.
Vì đã quen với đồng hồ sinh học, ngày hôm sau Trì Uyên đúng giờ tỉnh dậy.
Cố Tư ở bên cạnh bị anh ồn ào, có hơi thanh tỉnh một chút.
Nhưng Cố Tư chỉ híp mắt nói với Trì Uyên một tiếng: “Đêm qua Tùy Mị gọi điện thoại cho anh đấy.”
Trì Uyên ngạc nhiên, liền lầu bầu một câu: “Sao lại gọi điện thoại cho anh? Thật là phiền phức.”
Mắt cô vẫn chưa mở hết, nhưng khóe môi lại nở một nụ cười.
Cô thật sự là yêu chết mất cái kiểu phản ứng hiện tại này của Trì Uyên.
Trì Uyên xoa xoa đầu cô: “Em ngủ tiếp đi, anh phải đi làm rồi.”
Cố Tư vâng dạ, nhưng vẫn không quên tò mò, cô bảo: “Anh đi xem xem, tối qua ba anh có quay về hay không.”
Trì Uyên căn bản chính là không nghĩ tới điều này.
Anh đứng lên đi tới nhà tắm, đồng thời nói ra: “Không quay về mới tốt, nhưng tối qua cái dáng vẻ kia, anh đoán là ông ấy sẽ nghỉ lại cùng với mẹ anh thôi.”
Đúng, như vậy là tốt nhất, bà Phương có kết cục có hậu rồi.
Cố Tư lại ngủ thêm một lúc, tới khi tỉnh dậy lần nữa, mặt trời đã lên cao, rất nhanh đã đến buối trưa rồi.
Cô chột dạ, vô cùng đói bụng, nhanh chóng đứng lên rửa mặt một chút, vội vàng xuống tầng.
Bà cụ đang ngồi ở dưới tầng, bây giờ đang uống trà xem tivi.
Nhìn thấy Cố Tư đi xuống, bà nâng mắt nhìn một lát, sau đó nói: “Mấy người thật là càng ngày càng quá đáng. Trước đây A Chúc còn quay về, bây giờ tất cả đều không về ăn cơm, lại để bà cụ này một mình ở nhà.”
Cố Tư có chút không nhịn được liền bật cười, còn đi theo bà cụ nói đùa: “Nếu không lần sau, bà đi cùng cháu nhé.”
Bà cụ trừng mắt nhìn cô: “Cái này thì thôi đi, cái thân già này của bà không chịu được giày vò cùng mấy đứa.”
Cố Tư đi tới nhà ăn, Bà cụ cũng đến đây, trong giọng còn mang theo chút nghi hoặc: “Tối qua A Chúc hình như không trở về.”
Cố Tư liền vâng dạ: “Không quay về mới là chuyện tốt ạ.”
Bà cụ nhăn mày: “Không biết nó nghỉ lại ở đâu nữa.”
Tuy bà cụ nói như vậy, nhưng Cố Tư cảm thấy bà hẳn là đã biết rồi.
Tính cách của Trì Uyên có một phần giống với Trì Chúc, hai người cũng coi như là dốc lòng vì người cũ.
Trì Chúc ngoài việc có thể nghỉ lại ở chỗ Phương Tố, căn bản không có khả năng bị người phụ nữ khác đưa đi.
Nghĩ tới đây bà cụ cũng hiểu rõ đạo lý này.
Trì Uyên bên kia đến công ty, ở phòng làm việc xử lý một số công việc, sau đó liền mở cuộc họp.
Trì Cảnh cũng tham gia hội nghị.
Hội nghị còn chưa bắt đầu, Trì Uyên liền đi tới bên cạnh Trì Cảnh: “Gần đây có công việc gì qua lại với nhà họ Tùy không?”
Trì Cảnh có chút không phản ứng lại kịp: “Vẫn có, đơn đặt hàng của bọn họ vẫn chưa chấm dứt.”
Trì Uyên liền giải thích tỉ mỉ: “Tôi không phải là ý này, tôi là nói gần đây cậu và Tùy Mị có liên lạc không?”
Trì Cảnh ồ một tiếng: “Vậy thì không có. Tôi và cô ấy chỉ lúc ban đầu liên hệ có nói chuyện một chút, đến sau đó cũng không liên lạc qua lại nữa.”
Trì Uyên gật gật đầu, bày tỏ đã biết.
Vì sao lại hỏi vấn đề này anh cũng không giải thích, Trì Cảnh cũng không hỏi.
Thời gian hội nghị cũng không lâu, từ phòng hội nghị ra ngoài, Trì Uyên nhìn thấy nhân viên của nhà họ Tùy từ thang máy đi ra.
Tùy Mị cũng không hề đi theo.
Anh liếc mắt qua, xoay người quay về phòng làm việc của mình.
Rất nhanh đã đến buổi trưa, tay đặt điện thoại xuống, nói rằng bên kia đã tra ra người mua máy nghe lén.
Người mua là một người bình thường, ngoài tên ra không có cái gì khác.
Người này sống ở nơi tiếp giáp ngoại ô và nội thành, loại phòng ở bình thường.
Từ những tin tức điều tra được có thể thấy, người này không hề có lí do gì để mua thiết bị nghe lén tiên tiến như vậy.
Hơn nữa người điều tra còn nói một chuyện vô cùng kỳ lạ, người đàn ông này không làm ăn mua bán gì, nhưng anh ta cũng không có bất cứ công việc gì.
Cũng chính là nói, căn cứ vào tình hình trước mắt, người này không hề có nguồn thu nhập nào.
Nhưng tiền tiết kiệm gửi ngân hàng dưới tên anh ta lại không hề giảm bớt.
Nói cách khác, là có người cung cấp bảo đảm cho cuộc sống của anh ta, không cần sử dụng đến số tiền anh ta gửi ngân hàng.
Cái này thật là làm cho người ta phải suy nghĩ.
Trì Uyên bật cười, cho nên người này khẳng định là ở phương diện nào đó cần người khác giúp đỡ, mới có thể được người như vậy đặc biệt chăm sóc.
Hoặc là có thể mạnh dạn suy đoán, người này thật ra là đang che giấu. Anh ta ngụy trang mình chỉ là một người dân vô cùng bình thường, tiếp đó sau lưng làm ra chuyện lớn.
Trì Uyên nói: “Càng ngày càng có ý đồ.”
Anh bảo người của mình điều tra về hành trình gần đây của người kia, hoặc là nói gặp mặt ai, cùng với ai qua lại gần gũi nhất.
Nếu như có thể điều tra một chút về tình hình giao thông, liền có thể nhìn xem người đàn ông này gần đây thường xuyên đi đâu.
Một người chỉ cần làm chuyện gì đó, liền không thể nào che giấu hoàn toàn chuyện này được.
Vẫn là có biện pháp có manh mối điều tra ra.
Anh đi tới phòng làm việc của Trì Chúc.
Hôm nay mới buổi sáng đã luôn muốn “hỏi thăm” một chút, kết quả vẫn luôn không có thời gian, bây giờ thật không dễ dàng mới có được một khoảng thời gian rảnh.
Trì Chúc đang bận, nhưng tinh thần lại có vẻ vô cùng phấn chấn.
Lúc Trì Uyên đẩy cửa đi vào, Trì Chúc ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh.
Không biết có phải Trì Uyên tự mình nghĩ nhiều rồi không, hay là thật sự có
chuyện như vậy, Trì Uyên liền cảm thấy ánh mắt Trì Chúc có hơi chột dạ.
Vẻ mặt của Trì chúc biểu lộ ra như vậy cũng không được tự nhiên.
Trì Uyên đi tới, đứng đối diện với Trì Chúc.
Anh một câu cũng không nói liền bật cười. Vừa cười như vậy, vẻ mặt của Trì Chúc
không khống chế được có chút xấu hổ.
Qua một lúc sau Trì Uyên mới hỏi: “Tối hôm qua ở cùng với mẹ con sao?”
Trì Chúc cũng không trả lời câu hỏi này, mà là lấy từ bên cạnh một phần văn kiện đưa thẳng cho Trì Uyên: “Quay về đọc cái này đi.”
Trì Uyên thật sự không nhịn được nữa, cười ra tiếng: “Trước tiên ba trả lời câu hỏi của con đi. Phải là phải, không phải thì là không phải. Ba trốn tránh như vậy, con lại càng dễ dàng hiểu lầm đó.”
Anh nói thẳng như vậy, làm cho Trì Chúc cũng không còn cách nào mà giấu diếm nữa. Ông ho nhẹ một tiếng, sau đó nói tối hôm qua uống hơi nhiều.
Trì Uyên liền gật gật đầu, sau đó hỏi một câu hỏi vô cùng mấu chốt: “Vậy ba có nghĩ khi nào kết hôn lại với mẹ không?”
Trì Chúc không lảng tránh câu hỏi này, ông suy nghĩ một chút mới nói: “Ba cảm thấy cái này vẫn là phải hỏi ý kiến mẹ con xem thế nào.”
Nói như vậy, khẳng định là đã có ý nghĩ tái hôn rồi. Trì Uyên cũng không tiếp tục hỏi nữa, cầm lấy phần văn kiện xoay người rời đi.
Không biết vì sao, anh có hơi hâm mộ Trì Chúc.
Thực sự Phương Tố rất dễ nói chuyện, nếu Trì chúc đưa ra đề nghị muốn tái hôn, bà hẳn là sẽ thẳng thắn đồng ý.
Chắc chắn bà sẽ không giống với Cố Tư, một lần lại một lần từ chối mình.
Nghĩ đến thái độ của Cố Tư đối với chuyện tái hôn, trong lòng anh có chút chán nản.
Thực sự không thể kết hôn nhận giấy đăng kí trước, sau đó trong thời gian hôn nhân, tiếp tục đánh gia anh không được sao?
Hôm qua thấy Ninh Tôn, tuy trong cả quá trình đều chiếm được ưu thế, nhưng anh trong lòng vẫn không chắc được.
Edit by Châm.