Để cảm ơn các chị em đã đóng góp để dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch đến 650 chương.
Trì Uyên nhìn chằm chằm về phía bên kia.
Một chiếc xe ô tô đậu bên cạnh người bị thương, tài xế đã xuống xe, ngây ngốc đứng bên cạnh chiếc xe.
Anh ta phản xạ có điều kiện, liên tục mở miệng hướng về phía bên người ngoài giải thích.
Anh ta nói anh ta đang lái xe bình thường, thì cậu thanh niên lao tới mà không biết tại sao.
Anh ta chỉ vào màn hình Camera giám sát, nói có thể kiểm tra, anh ta thực sự không có bất kỳ trách nhiệm nào.
Hiện tại mọi người đều không có nghe được những thứ này, tất cả mọi người đang chờ xe cấp cứu tới, vội vàng đưa người bị thương đến bệnh viện.
Trì Uyên nhìn chằm chằm cậu thanh niên nằm trên mặt đất kia.
Cậu ấy không phản ứng gì cả, cũng không nhúc nhích, thật sự khiến người ta không nhìn ra được vết thương là như thế nào.
Đợi một lúc, thì có chiếc xe từ từ đi tới, xe cấp cứu cũng phóng tới.
Các nhân viên y tế vội vàng xuống xe kiểm tra tình hình của người bị thương.
Thời điểm nhân viên y tế chuyển người bị thương lên cáng, Trì Uyên thất thần khi nhìn thấy mặt của người bị thương.
Trên mặt có vết máu nhưng đã được nhân viên y tế lau sạch.
Trì Uyên nhíu mày, cảm thấy gương mặt đó mình hình như đã gặp qua.
Cậu thanh niên được đưa lên xe cấp cứu, xe cấp cứu vội vã rời đi.
Có cảnh sát giao thông ở đây, có thể giải tỏa giao thông..
Trì Uyên cùng rất nhiều người vây xem, lúc này anh cũng quay người đi về phía xe của mình.
Anh mở cửa xe nghiêng người đi vào, trong đầu hiện lên một tia kinh ngạc, anh nhớ lại gương mặt vừa rồi là ai.
Chàng trai đó tên là Tùy Tĩnh.
Anh ta là em trai của Tùy Mị
Anh từng có hôn ước với Tùy Mị, khi đó đã gặp qua cậu ấy, khi đó cậu ấy còn rất trẻ.
Trì Uyên động tác hơi dừng lại một chút, sau đó lên xe đóng cửa xe, chờ xe phía trước rời đi.
Chiếc xe xử lý rủi ro được lái đi, cảnh sát giao thông vẫn ở bên cạnh người lái xe gây tai nạn, hỏi một số câu hỏi đơn giản.
Trì Uyên liếc nhìn hai lần rồi phóng xe đi.
Anh đi gặp một người khách hàng, cuộc trò chuyện không kéo dài quá lâu.
Chủ yếu là vị khách hàng này tương đối dễ nói chuyện, rất nhiều chi tiết quyết định, đơn hàng này cũng đã thành.
Trì Uyên viện cớ rằng mình còn có việc, không thể ở lại quá lâu, liền rời khởi quán cà phê nơi hẹn gặp mặt đối tác.
Anh đứng ở cửa quán cà phê suy nghĩ một hồi, cuối cùng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại cho Tùy Mị.
Tùy Mị chưa biết gì, rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Trì Uyên, “A Uyên, có chuyện gì vậy? Sao anh lại nghĩ gọi điện cho em?”
Trì Uyên cười, “ Anh vừa mới nhìn thấy một vụ tai nạn ở giao lộ, em gọi cho Tùy Tĩnh, hỏi xem cậu ấy đang ở nơi nào.”
Câu này tương đối rõ ràng, Tùy Mị phản ứng ngay lập tức.
Cô theo phản xạ có điều kiện vặn lại, “Sẽ không phải là em ấy, A Tĩnh đang đi học.”
Trì Uyên cũng không đặc biệt chắc chắn về điều này, dù sao thì anh và Tùy Tĩnh đã lâu không gặp nhau.
Chẳng qua là thoáng qua một cái như vậy, cảm thấy có chút giống.
Anh ậm ừ, “Không phải là tốt nhất.”
Anh cũng không nói quá nhiều, Trì Uyên liền cúp điện thoại.
Còn Tùy Mị ở bên kia, thực sự có chút run rẩy trong lòng.
Trì Uyên nhận ra Tùy Tĩnh, hai người đã giao tiếp từ trước.
Anh gọi điện thoại, chắc chắn là nhìn người kia rất giống.
Cho nên Tùy Mị vội vàng liền gọi điện thoại cho trường học bên của Tùy Tĩnh.
Thầy giáo không biết chuyện này, thầy cho biết Tùy Tĩnh nói rằng mình không được khỏe, và muốn đến phòng y tế của trường để nghỉ ngơi một chút.
Sau đó cậu ấy rời khỏi lớp học, không ai nói là nhìn thấy cậu ấy đi đến nơi nào.
Tùy Mị nghe thầy giáo nói như vậy xong, cảm giác bất an càng ngày càng lớn, cô nhờ thầy giáo nhanh chóng hỗ trợ đi tìm Tùy Tĩnh.
Sau khi cúp điện thoại Tùy Mị lại vội vàng gọi điện thoại cho Tùy Tĩnh, nhưng đáng tiếc vẫn luôn không có ai trả lời.
Tùy Mị nhanh chóng đứng dậy, vội vàng ra khỏi phòng làm việc.
Cô đụng phải ông Tùy ở hành lang.
Ông Tùy đang nói chuyện với trợ lý, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Ông cũng nhìn thấy Tùy Mị, thấy Tùy Mị có chút luống cuống, ông nhíu mày, “ Con làm sao vậy? Sao lại luống cuống như vậy?”
Tùy Mị không biết tại sao ngón tay lại run lên.
Cô nhìn ông Tùy rồi nói,”A Tĩnh không liên lạc được, con sợ rằng sẽ xảy ra chuyện.”
Ông Tùy hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.
Ông trực tiếp xua tay,” Thằng bé, chắc là trong lòng không thoải mái nên trốn ở chỗ nào đó, không cần phải để ý đến.”
Ông gọi trợ lý đến phòng làm việc của mình.
Lúc sắp đi còn nói với Tùy Mị,” Tại vì quá nuông chiều, ngày tháng quá thư thái, không phải chỉ là có một chút chuyện liền ra ngoài.”
Ông mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Tùy Mị từ đầu đến cuối không buông bỏ được.
Cô nghĩ một chút vẫn rời khỏi công ty ra ngoài đi tới trường học trước.
Trên đường đi, thầy giáo Hậu gọi điện thoại tới, nói là không tìm thấy Tùy Tĩnh.
Nhiều giáo viên trong trường đã lặn lội ra ngoài đi tìm, nhưng đều không thấy.
Tùy Mị cảm thấy hoảng sợ, nhanh chóng đến trường, và thầy giáo đã đợi cô ở cửa.
Thầy giáo nói, Camera giám sát ở trường học có thấy Tùy Tĩnh, tự mình chạy ra ngoài.
Camera giám sát của trường tuy không phải ba trăm sáu mươi độ nhưng về mọi hướng cũng không có góc chết.
Trong Camera giám sát vẫn xuất hiện bóng người của Tùy Tĩnh.
Tùy Mị quay ra từ bức tường sân bằng lối vào phụ.
Đây là rời trường học.
Tùy Mị nghĩ đến những gì Trì Uyên nói trong điện thoại.
Cô nhanh chóng rời khỏi trường, và lái xe về phía bệnh viện.
Bệnh viện có nhiều người, Tùy Mị đậu xe ở cửa vội vàng xông về phía phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu bên này hơi có chút hỗn loạn, nhân viên y tế đều đang bận rộn.
Tùy Mị túm lấy một người vội vàng hỏi, vừa rồi có phải có một người bị thương do tai nạn xe cộ được đưa tới.
Y tá quay đầu lại nhìn Tùy Thanh hai lần, giọng hết sức bình thản, “Cô là người nhà của cậu ấy, vừa vặn chúng tôi không liên lạc được với người thân của cậu ấy, cô đến, ở bên kia, cô qua xem một chút.”
Cô ấy chỉ phương hướng cho Tùy Mị.
Tùy Mị vội vàng chạy tới.
Trong khoa cấp cứu, quả thật có rất nhiều bác sĩ và nhiều bệnh nhân.
Tùy Mị nhìn xung quanh rồi chạy về phía vị trí có nhiều nhân viên y tế nhất.
Bác sĩ ở đó đang nói về thuốc bổ tim adrenaline hay gì đó.
Tùy Mị không hiểu, cô vừa đẩy nhân viên y tế bên cạnh ra, vừa liếc mắt nhìn người trên giường.
Sau đó cả người cứng đờ.
Là Tùy Tĩnh, em trai cô.
Tùy Mị toàn thân đều run rẩy, lên tiếng cũng không thành câu.”Chuyện gì xảy ra… Làm sao… Liền… Tại sao như vậy… Không phải em ấy đi học sao…”
Nói xong câu này, cô như một người hốt hoảng phục hồi lại được tinh thần, nắm chắc lấy bác sĩ bên cạnh,” Bác sĩ mau cứu em trai tôi, cầu xin ông cứu nó, nhất định phải cứu nó, tốn bao nhiêu tiền nhà chúng tôi đều có, mọi người nhất định phải cứu sống nó, chúng tôi không ngại tiêu tiền.”
Các nhân viên y tế làm gì có thời gian nghe cô nói những điều này, nhanh chóng đẩy cô sang một bên, tiếp tục cấp cứu.
Tùy Mị có chút đứng không vững, dựa vào xe đẩy bên cạnh.
Cô run rẩy lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi cho ông Tùy.
Rất lâu sau, Ông Tùy mới nghe điện thoại, câu đầu tiên liền hỏi cô đã đi đâu.
Nói là có một phần văn kiện muốn tìm cô, nhưng không thấy cô đâu.
Tùy Mị vẫn không nói gì, nước mắt đã tuôn rơi.
Ông Tùy bên kia có vẻ không được kiên nhẫn, bảo cô nhanh nhanh về đi.
Tùy Mị thật lâu mới ho khan một tiếng, sau đó nói, “Ba, a Tĩnh xảy ra chuyện rồi.”
Edit by Mai.