Để cảm ơn các chị em đã đóng góp để dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch đến 650 chương.
Nhà họ Tùy bên này cãi nhau mãi đến chạng vạng tối mới rốt cuộc chịu yên tĩnh lại.
Tùy Mị bị đau đầu kinh khủng, thật ra cô ta cũng không còn cách nào khác đành phải bảo bác sĩ gia đình đưa thuốc giảm đau tới.
Bác sĩ gia đình vẫn luôn đang chờ ở đây, trạng thái ông cụ không tốt, trạng thái của ông cả nhà họ Tùy lại càng kém hơn nữa.
Bác sĩ đưa cho Tùy Mị thuốc giảm đau, ngoài ra còn dặn dò, “Nếu như không phải rất đau thì trước hết đừng uống, loại thuốc này không tốt cho thận và gan.”
Tùy Mị bất đắc dĩ nở nụ cười, “Không có cách nào khác rồi, bây giờ tôi có nhiều việc cần phải làm quá.”
Cô ta uống xong thuốc còn chưa thấy thuốc có tác dụng thì bà Tùy đã tìm tới. Bà ta khóc lóc kể lể nói nghe thấy Tùy Tĩnh đang gọi bà ta, bảo Tùy Mị ra ngoài với bà ta để nhìn xem Tùy Tĩnh đang ở đâu.
Bà ta đã như thế này suốt một ngày rồi.
Tùy Mị thật sự có chút bội phục, bà cả Tùy từ trước đến nay chưa từng có thể lực tốt như vậy bao giờ.
Cô ta vươn tay ôm bà cả, nhỏ giọng nói, “Mẹ, mẹ đừng như vậy, A Tĩnh nhìn thấy sẽ không yên lòng được.”
Bà cả che mặt khóc, bà ta khóc đến tiếng đã trở nên khàn luôn rồi, “Nó không yên lòng vì sao còn nỡ đi như vậy chứ?”
Cái này Tùy Mị cũng không biết nói như thế nào, sự tình đã đến mức này rồi thì có nói gì thêm nữa cũng sẽ chỉ làm người ở lại càng đau buồn hơn.
Bà cả co người xuống dưới, bà ta quỳ rạp xuống đất, “Mọi thứ trong nhà đều là của nó, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong hết cho nó rồi, sao nó không nói không rằng gì mà cứ thế mà đi chứ.”
Tùy Mị đứng trước mặt bà cả cúi đầu nhìn bà ta, nước mắt cô ta cũng rơi.
Bây giờ cô ta không chỉ đau đầu mà mắt cũng đau kinh khủng.
Cô ta đưa tay ra muốn đỡ bà cả lên, nhưng cô ta suy nghĩ một chút rồi lại rút tay về.
Cô ta nói, “Mẹ cứ khóc đi, nếu khóc xong mà trong lòng có thể thoải mái hơn vậy thì mẹ cứ khóc thỏa thích đi ạ.”
Tùy Tĩnh cũng là bởi vì không có cách nào giải quyết nỗi buồn bực và khổ sở trong người cho nên mới sẽ đi vào cực đoan.
Bây giờ Tùy Mị cũng không khuyên nhủ hay an ủi gì nữa, cô ta xoay người đi đến bên cửa sổ đứng.
Những anh em thân thích chi thứ đến đây hôm nay đã lần lượt rời đi rồi.
Đầu óc Tùy Mị vẫn còn rõ ràng, cô ta nhìn ra được những người kia cũng không có chút nào đau buồn hay khổ sở.
Thậm chí nhớ lại thì còn có mấy người dường như đang thấy hả hê trên nỗi đau của người khác.
Thật ra hôm nay lúc Tùy Mị đi xuống lầu cô ta có nghe thấy những người kia thảo luận.
Có người nói kiếm tiền nhiều như vậy để làm gì chứ, rốt cuộc thì cuối cùng cũng không có phúc báo đấy sao? Con cháu không thể hưởng phúc thì tiền chỉ là giấy trắng, chỉ là số lượng mà thôi.
Lời này cũng không có có chỗ nào không đúng.
Kiếm nhiều tiền như vậy làm gì? Nếu bọn họ không gây nhiều áp lực lớn như vậy cho Tùy Tĩnh, nếu như có người có thể nói với cậu ta, cậu ta có thể làm mọi thứ nếu như điều đó khiến cậu ta vui vẻ, cậu ta cũng có thể sống theo cách khiến cậu ta vui.
Như vậy thì có lẽ bây giờ cậu ta vẫn còn đang bình yên vô sự ở trong nhà này.
Thật ra sự nghiệp mà ông cụ Tùy đã dành một đời gầy dựng cũng không cần Tùy Tĩnh lại mở rộng công ty nhà họ Tùy thành quy mô như thế nào nữa.
Cho dù Tùy Tĩnh có là kẻ không học vấn không nghề nghiệp thì nhà họ Tùy vẫn còn có đủ khả năng để cậu ta ăn ngon mặc đẹp đến hết đời này.
Cơ bản không nên nghĩ đến những chuyện này, nghĩ một lần là lại tuyệt vọng thêm một lần.
Lại chờ thêm chút nữa thì có tiếng động truyền đến từ chỗ hành lang. Đó là ông cụ được người làm dìu ra khỏi phòng.
Tùy Mị nghĩ chút rồi cũng đi ra ngoài nhìn xem thử. Nhìn qua thì trạng thái của ông cụ cũng không tốt lắm, nhưng rõ ràng còn đỡ hơn một chút so với ông cả.
Ông cụ còn có thể đi mà ông cả đã phải nằm liệt trên giường.
Ông cụ đi chậm một chút, hiển nhiên ông cụ đã khóc, nếp nhăn trên khuôn mặt già nua càng hằn sâu hơn.
Tùy Mị đi tới chỗ ông cụ nhưng cô ta không nói gì.
Ông cụ nhìn cô ta một cái, giơ tay lên lắc lắc. Ông cụ như vậy dường như cũng không nói được gì.
Bây giờ nhìn thấy ông cụ, trong lòng Tùy Mị hơi có một chút phức tạp.
Cô ta cũng nói không rõ cái cảm giác phức tạp này đến tột cùng là bởi vì cái gì mới có.
Ông cụ đi xuống lầu, ông cụ được người làm dìu đi về phía vườn sau.
Tùy Mị đứng ở hành lang lầu hai, gương mặt cô ta chết lặng.
Cô ta chờ một lát liền xoay người quay lại, lần này cô ta không trở về phòng của mình mà là chạy qua phòng ông cụ.
Cửa phòng ông cụ đóng lại. Tùy Mị vặn nắm cửa hai lần, vẫn may mà cửa không bị khóa.
Cô ta mở cửa đi thẳng vào. Cô ta cũng không quay tay lại đóng cửa mà cứ để cửa mở như vậy.
Trước tiên Tùy Mị đi qua tủ đầu giường rồi mở ra nhưng cuối cùng cũng không có cái gì.
Phòng này của ông cụ tương đối lớn, Tùy Mị nhanh chóng liếc nhìn một lượt.
Sau đó cô ta đi qua bên cạnh tủ quần áo và mở ra.
Tủ quần áo rất lớn nhưng không có nhiều quần áo trong đó.
Bên trái tủ quần áo có một két sắt đặt bên trong.
Tùy Mị nhìn chằm chằm két sắt. Cô ta cũng không biết mật khẩu nên cũng không dám tùy tiện thử mật khẩu để mở ra.
Nhìn như vậy một lúc cô ta cũng thực sự không có cách nào. Cô ta chỉ có thể đóng tủ quần áo lại rồi quay người đi ra khỏi phòng.
Ông cụ ra vườn sau ngồi.
Dù sao ông cụ cũng lớn tuổi rồi, lại phải chịu một cú sốc lớn như vậy, ông cụ nhất định cũng không chịu đựng nổi.
Nhưng ông cụ lý trí hơn ông cả Tùy một chút. Ông cụ biết xảy ra loại chuyện này thì cho dù ông cụ có cho mạng mình vào cũng không thay đổi được cái gì cả.
Cho nên ông cụ có thể nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của mình lại, chỉ là dĩ nhiên ông cụ vẫn còn khó chịu rồi.
Ông cụ bảo người làm đi khỏi, nói muốn ngồi ở đây yên tĩnh một chút.
Người làm cũng không dám rời đi quá xa bèn tránh sang một bên, đứng dưới gốc cây đợi.
Ông cụ sau một lúc thì lấy điện thoại di động ra rồi bấm số gọi đi
Đầu dây bên kia nhấc máy rất nhanh.
Giọng ông cụ rất thấp.”Đã tìm ra người chưa?”
Bên kia nói có chút giọng điệu xin lỗi, “Vẫn chưa ạ. Nhưng mà người của chúng ta vẫn đang ở bên ngoài, nếu phát hiện ra người thì họ sẽ gửi tin đến.”
Ông cụ ừ một tiếng, trong ánh mắt đã không còn ưu thương khổ sở như vừa rồi.
Ông cụ nói, “Cũng chưa chắc có thể tìm ra những người này, tốt nhất bên cậu cứ sắp xếp trước đi. Tạm thời chuyển hàng đi trước, tôi luôn cảm thấy bên kia sắp xảy ra chuyện.”
Giọng của người bên kia hơi ngừng lại, “Sẽ như vậy sao ạ? Chúng ta làm lâu như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng không xảy ra chuyện gì mà.”
Ông cụ thở ra một hơi, “Tốt hơn hết vẫn chuyển trước đi, đề phòng lỡ như.”
Bên kia lập tức trả lời được, đồng thời cam đoan với ông cụ nhất định sẽ không phạm phải sai lầm.
Ông cụ tất nhiên tin tưởng bọn họ, đã nhiều năm như vậy rồi, những người này theo ông cụ cũng chưa bị người khác tóm được đuôi.
Cuộc điện thoại này không kéo dài lâu, bọn họ chủ yếu chỉ nói vấn đề chính.
Người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng hỏi han một chút tình trạng của ông cụ.
Ông cụ thở dài nói vẫn còn có thể chịu đựng được, bảo bọn họ cứ yên tâm đi.
Cuối cùng ông cụ còn nói chờ có thời gian đưa ông cả đi qua làm quen một chút.
Chờ cúp điện thoại, ông cụ ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng khó chịu vô cùng.
Ngoài công ty nhà họ Tùy, thật ra ông cụ còn kinh doanh một cái khác.
Vốn dĩ ông cụ nghĩ chờ Tùy Tĩnh trưởng thành thì trực tiếp giao cho Tùy Tĩnh mấy công việc bên đó luôn, bây giờ lại không làm vậy được rồi.
Ông cụ chỉ có thể chờ chuyện của Tùy Tĩnh đi qua nói qua cho ông cả biết chuyện này thôi.
Trong lòng ông cụ không thoải mái, dường như còn thoáng có một tia căm hận giận cá chém thớt.
Ông cụ ngồi như vậy hồi lâu, Tùy Mị lại đi tới. Tùy Mị hiển nhiên vừa rồi lại khóc, hai mắt cô ta đỏ hoe.
Cô ta đến ngồi bên cạnh ông cụ. Cô ta mở miệng an ủi ông cụ, bảo ông cụ nhất định đừng đau lòng quá, mọi chuyện đã đến nước này thì những người ở lại chỉ còn cách bảo trọng cho sức khỏe của bản thân mà thôi.
Ông cụ quay đầu nhìn Tùy Mị một chút, trong mắt hiện lên một chút bất đắc dĩ.
Nếu như Tùy Mị có thể thu phục Trì Uyên. Tất cả mọi chuyện sẽ khác.
Edit by Nhài.