Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch gần 700 chương.
Trì Uyên lúc cuối cùng vẫn tới, chẳng qua bọn họ cũng ăn xong luôn rồi
Mấy người ăn xong đang ngồi ở trong phòng nói chuyện phiếm.
Hầu như thì Trì Chúc nói chuyện với Phương Tố, còn Cố Tư nói chuyện với Chương Tự Chi.
Tuy bọn họ không có nói chuyện chéo với nhau nhưng không khí vẫn rất tốt.
Lúc Trì Uyên đẩy cửa tiến vào và nhìn thấy mấy người trong phòng, anh dường như rất bất ngờ, “Ba, ba cũng ở đây sao ạ?”
Cố Tư liếc anh một cái, “Anh nói kiểu gì vậy chứ? Bác cả đương nhiên phải ở chỗ này rồi.”
Phương Tố đã không còn ngượng ngùng như trước, bà ta hỏi thẳng Trì Uyên đi làm cái gì, sao lại không đến cùng nhau.
Trì Uyên a một tiếng, anh đi tới ngồi bên cạnh Cố Tư, “Có chút chuyện bên nhà kho của nhà máy, con đi qua xem thử. Thì trước đó cũng mới sắp xếp rất nhiều người vào đó làm đấy, cũng lâu rồi con không qua xem được, hôm nay bớt thời gian đi xem một chút.”
Trì Chúc cũng biết chuyện này, Trì Chúc còn biết những người kia là đồng hương của Cố Tư.
Vì vậy, ông ta gật đầu, “Người bên kia cũng quen rồi chứ?”
Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Cũng khá quen rồi ạ.”
Cố Tư biết Trì Uyên đang nói dối, anh chắc là không phải đi làm chuyện này.
Trì Uyên không muốn nói thật thì chắc là cũng có lý do của anh.
Trì Uyên ngồi xuống trò chuyện trong chốc lát cũng nhìn Chương Tự Chi, “Hôm nay cậu bị sao vậy? Trông cậu có vẻ rất vui.”
Chương Tự Chi có kinh ngạc nhìn chằm chằm Trì Uyên, “Mọi người đều cho rằng hôm nay tôi bất ngờ vui vẻ sao? Thật ra tôi nghĩ hôm nay tôi cũng giống như thường ngày mà.”
“Không, không, không giống nhau.” Trì Uyên nói thẳng, “Tâm trạng của cậu hôm nay so với mấy ngày trước thật sự tương phản rất lớn đấy.”
Cố Tư cười lên, nhìn Chương Tự Chi nói, “Anh nhìn đi, tôi nói có sai đâu.”
Chương Tự Chi chẹp miệng, “Được rồi, có lẽ là tâm trạng của tôi hôm nay có tốt hơn mấy ngày trước. Mấy người chắc là nói đúng rồi.”
Anh ta cũng tự nghĩ lại, hình như hôm nay anh ta thật sự thấy trong lòng thoải mái hơn so với mấy ngày trước một chút.
Trì Uyên ngay lập tức liền hỏi câu thứ hai, “Có phải do cô Lương kia nói chuyện hòa hoãn với cậu rồi à?”
Cố Tư phốc một tiếng bật cười.
Cô nhìn Trì Uyên, “Sao anh lại đột nhiên hỏi một vấn đề quan trọng như vậy chứ?”
Trì Uyên cười gật đầu, “Như thế có nghĩa là anh đoán đúng rồi.”
Sắc mặt Chương Tự Chi có chút xấu hổ, anh ta không trả lời Trì Uyên.
Cố Tư cong khóe miệng lên, cô chuyển chủ đề hỏi Trì Uyên ăn cơm chưa, có muốn ở chỗ này ăn chút hay không.
Trì Uyên không muốn ăn cái gì, lại nghĩ mọi người đều ăn cả rồi nên nói, “Thôi cũng được, về rồi nói sau, bây giờ anh còn không muốn ăn lắm.”
Vừa rồi anh đi chỗ nhà kho rồi còn làm chút chuyện hơi đẫm mùi máu tanh, làm cho bây giờ anh thấy đồ ăn là lại không muốn ăn chút nào.
Cố Tư cũng không nói cái khác nữa. Mấy người lại ngồi lại đây trò chuyện trong chốc lát, thấy thời gian cũng hơi muộn rồi nên đứng dậy chào hỏi rời đi.
Sức mạnh vui vẻ của Chương Tự Chi còn chưa hết, anh ta la hét muốn bọn họ cùng ngồi xuống chơi vài ván mạt chược.
Nhưng Cố Tư có thể thấyTrì Uyên hơi mệt nên từ chối Chương Tự Chi, nói với anh ta có thời gian lại qua sau.
Chương Tự Chi gật đầu, “Được rồi, tôi gọi mấy người khác qua góp một bàn chơi với tôi vậy.”
Anh ta vẫn đang ở trong trạng thái hưng phấn, cái cô Lương Ninh Như này cũng dễ dùng thật.
Cố Tư và Trì Uyên cùng nhau rời đi, Trì Chúc lái xe tiễn Phương Tố về.
Lúc tách nhau ra ở chỗ cửa ra vào, Cố Tư nháy mắt với Phương Tố.
Cô cảm thấy Phương Tố có lẽ có thể hiểu ý trong cái nháy mắt đó.
Phương Tố nhìn chằm chằm vào Cố Tư một lúc rồi cũng cười, bà ta đương nhiên hiểu được.
Sau đó chờ Trì Uyên và Trì Chúc nói mấy câu cho xong, Cố Tư và Trì Uyên lập tức lên xe.
Cố Tư cẩn thận duỗi eo một cái, thật ra trời vẫn chưa khuya lắm nhưng cô đã thấy cực kì buồn ngủ.
Trên đường trở về Cố Tư dựa vào ghế ngủ luôn.
Giữa đường Trì Uyên có quay đầu nhìn cô một chút, thấy vậy thì vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhưng là ánh mắt anh cũng hơi tối lại.
Về đến nhà thì Cố Tư được Trì Uyên ôm vào suốt quãng đường. Vừa trở về phòng cô đã dính vào giường quay người chuẩn bị ngủ thiếp đi, chẳng qua đột nhiên lại nhớ ra một chuyện khác.
Cô hỏi Trì Uyên, “Bác cả về chưa?”
Trì Uyên nở nụ cười, “Chúng ta vừa mới về đến nơi, sao ông ấy có thể về cùng lúc với chúng ta được chứ. Em đừng nghĩ nhiều vậy, nhanh đi ngủ đi.”
Cố Tư lẩm bẩm mấy câu không ai hiểu nổi rồi chìm vào giấc ngủ.
Một đêm này cô ngủ khá yên.
Ngày hôm sau Cố Tư tỉnh dậy rất sớm, chủ yếu là do Trì Uyên rời giường.
Hôm nay là ngày Tùy Tĩnh hỏa táng, anh và ông cả phải thay mặt nhà họ Trì đi thăm viếng.
Cố Tư bảo Trì Uyên đi xem thử ông cả có về nhà không.
Trì Uyên có chút bất đắc dĩ sờ đầu cô, “Rồi rồi rồi. Em đừng nóng lòng như vậy, giờ anh đi xem ngay đây.”
Sự thật chứng minh Cố Tư không nghĩ sai, quả nhiên đêm qua ông cả không về nhà.
Trì Uyên gọi điện thoại cho ông cả nói với ông ta bên nhà họ Tùy sắp xếp thời gian hỏa táng của Tùy Tĩnh là vào buổi sáng, cho nên bọn họ phải đi ra ngoài sớm.
Ông cả nói ông ta đã chuẩn bị xong, sau đó hẹn Trì Uyên gặp nhau ở chỗ bệnh viện.
Cố Tư ở bên cạnh cũng có thể nghe thấy ông cả nói chuyện.
Cô rất muốn buôn chuyện nhảy qua hỏi một chút Phương Tố đã dậy chưa.
Nhưng là lại cảm thấy một người bề dưới hỏi vấn đề này đương nhiên là không tốt lắm.
Cô có thể không kiêng nể gì mà nói đùa với Phương Tố nhưng cô không thể làm vậy với ông cả được.
Chờ Trì Uyên cúp máy, Cố Tư vội vàng hỏi, “Ba anh với mẹ anh thế này là lại quay lại rồi đúng không?”
Trì Uyên thực sự nghiêm túc nghĩ một chút, sau đó anh nhìn Cố Tư, “Anh luôn cảm thấy hình như ba anh đang đi lại con đường của anh thì phải.”
Cố Tư không hiểu ý của mấy câu này ngay, cô nhìn chằm chằm vào Trì Uyên.
Trì Uyên nói, “Anh cảm thấy qua không được mấy ngày nữa, ba anh không khéo lại chuyển qua ở với mẹ luôn cũng nên.”
Cố Tư nghe vậy lập tức cười lên.
Nếu thật sự là như vậy thì Trì Chúc đúng là đang đi theo bước chân của Trì Uyên rồi.
Nhưng điều đó cũng có thể chứng minh có thể người đàn ông già này đang thực sự yêu.
Trì Uyên cũng không có thời gian để ăn sáng, chủ yếu là do bên kia đặt thời gian hỏa táng của Tùy Tĩnh hơi sớm, anh chuẩn bị xong lập tức lái xe đi ra ngoài.
Bà cụ cũng đã thức dậy, lúc Trì Uyên ra cửa bà cụ cũng vừa khéo đi ra khỏi phòng, hai người gặp nhau tại hành lang.
Về chuyện của Tùy Tĩnh bà cụ cũng có chút đau buồn.
“Trên đường lái xe chậm một chút, nhớ chú ý an toàn. Bây giờ có xảy ra chuyện gì cũng không quan trọng bằng an toàn của bản thân.” Bà cụ dặn dò Trì Uyên.
Trì Uyên gật đầu, “Bà yên tâm đi, cháu biết mà.”
Bà cụ thấy chỉ có mỗi mình anh đi ra nên hơi nghi hoặc một chút, “Ba cháu đâu rồi? Không đi chung với cháu sao?”
Trì Uyên lập tức liền mang bộ dáng tươi cười, “Chắc là đêm qua ba cháu ở chỗ mẹ cháu qua đêm, chúng cháu hẹn gặp nhau ở chỗ bệnh viện.”
Bà cụ sửng sốt, rõ ràng là hơi kinh ngạc, chẳng qua sau đó bà cụ lại gật đầu, “Là như vậy à? Được rồi, vậy cháu đi chậm một chút.”
Trì Uyên rời khỏi nhà tổ thì lái xe một mạch đi thẳng tới bệnh viện, Trì Chúc đang đợi anh ở cửa bệnh viện.
Hai người cùng nhau đến lò hỏa táng phía sau bệnh viện.
Người của nhà họ Tùy cũng lần lượt đến, những người họ hàng thân thích đến xem cho vui bữa trước thì lúc này lại không đến.
Cũng chỉ có mấy người của nhà lớn, nhà hai của nhà họ Tùy tới, cũng không nhiều người lắm.
Bà cả khóc có chút không thở nổi đang được Tùy Mị đỡ lấy.
Đối tác làm ăn của ông cả cũng chỉ có duy nhất nhà họ Trì tới.
Còn những người khác cũng không biết có phải đã được dặn qua là không cần tới hay không nữa.
Edit by Nhài.