Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch gần 700 chương.
Trì Uyên nói xong, đợi một hồi lâu cũng không thấy Cố Tư trả lời, anh lại choàng tay qua ôm Cố Tư.
Cố Tư vung tay anh ra, “Đi ngủ, sao anh lắm lời thế.”
Trì Uyên biết Cố Tư không ngủ nên lại tiếp tục nói, “Thật ra anh cảm thấy Tùy Mị cũng rất đáng thương. Em cũng không biết trong nhà họ Tùy hỗn loạn thành như thế nào đâu, em trai cô ấy…”
Anh còn chưa nói xong Cố Tư đã nghiêng người quay lưng lại với anh, “Nói gì mà nói lắm.”
Trì Uyên dừng lại, lời nói phía sau cũng nuốt trở lại.
Anh cũng không tức giận, bây giờ thái độ của Cố Tư với anh không tốt, anh lại cứ nghĩ đến việc cô đang ghen.
Cho nên trong lòng còn thấy có chút vui mừng.
Có đôi khi Trì Uyên cũng cảm thấy hình như anh hơi biến thái.
Không hiểu sao lại cứ thích Cố Tư nhăn mặt với anh thì mới chịu.
Trì Uyên đợi một chút rồi cũng nằm xuống hẳn. Anh còn như tự nói với bản thân, “Thật ra trước kia anh cảm thấy Tùy Mị toàn giả vờ nhưng bây giờ anh lại cảm thấy cô ấy cũng có rất nhiều chuyện phải để bản thân nước chảy bèo trôi.”
Tóm lại đều là người đáng thương cả.
Cố Tư liếc mắt ở nơi Trì Uyên nhìn không thấy.
Không lẽ tên đàn ông thối này đang khen Tùy Mị trước mặt cô à?
Bị rớt não rồi chắc?
Trì Uyên nói xong đợi mãi cũng không thấy Cố Tư để ý mình. Anh thật sự có chút nói không nổi nữa, anh tự tìm đường lùi cho bản thân, “Ừm, cũng khuya rồi, đi ngủ thôi.”
Cố Tư nằm ở một bên giường trừng mắt một hồi lâu, cuối cùng đầu óc thật sự hơi hỗn loạn cô đành nhắm mắt lại.
Cho đến ngày hôm sau, Cố Tư thức dậy còn sớm hơn Trì Uyên.
Cô ngồi dậy ngơ ngẩn một lúc sau đó đứng dậy đi rửa mặt.
Rửa mặt xong cô cũng không gọi Trì Uyên dậy mà xuống lầu trước.
Không khí vào sáng sớm rất tốt, Cố Tư đứng luôn ở chỗ đất trống trước tòa nhà chính.
Một lúc sau, bà cụ cũng đi xuống.
Bà cụ chậm rãi đi đến chỗ Cố Tư sau đó hỏi một câu, “Ngủ không được sao?”
Cố Tư quay đầu nhìn bà cụ một chút, “Sao lại ngủ không được ạ? Cháu ngủ rất ngon mà.”
Rõ ràng có chút giấu đầu lòi đuôi.
Bà cụ có chút bất đắc dĩ cười, “Nếu cháu thấy bận tâm thì cứ nói với Trì Uyên. Cháu mà không nói nó sẽ không bao giờ biết đường nào mà lần đâu. Đàn ông với phụ nữ chúng ta suy nghĩ không giống nhau mà.”
Cố Tư nhìn chằm chằm nơi xa một chút sau đó nói, “Bất kể khác nhau như thế nào đi nữa thì điều gì nên làm và điều gì không thể làm họ cũng nên tự biết trong lòng. Anh ấy càng như thế này, cháu càng cảm thấy may mắn là bọn cháu vẫn chưa tái hôn.”
Bà cụ sửng sốt nhìn chằm chằm Cố Tư, một câu cũng không nói nên lời.
Một lát sau Trì Uyên mới xuống. Trời vẫn còn sớm quá nên vẫn chưa kịp làm bữa sáng.
Trì Uyên cũng đến và đứng bên cạnh Cố Tư.
Anh duỗi cánh tay mấy cái, tự tìm đề tài cho mình, “Sao em dậy sớm như vậy? Anh nhớ bình thường em ngủ rất được mà.”
Cố Tư a một chút, “Hôm qua ngủ hơi sớm.”
Trì Uyên gật đầu, một lát sau anh còn nói, “Cũng sắp đi khám thai rồi đúng không? Đến lúc đó anh đi với em.”
Cố Tư cũng không so đo với anh ở chuyện này nên cũng nói một câu được.
Bà cụ quay lại ngồi trong phòng khách, bà cụ lấy một cuốn tạp chí ra đọc.
Trì Uyên đứng bên cạnh Cố Tư một lúc lâu. Thật ra anh cảm thấy hơi mất mặt nên sau đó xoay người đi vào phòng khách.
Bà cụ giương mắt liếc anh một cái, “Sao vậy? Nếm mùi thất bại rồi đúng chứ?”
Trì Uyên chép miệng một cái, “Hiện tại cháu cũng không biết nên vui hay nên buồn đây này.”
Thái độ của Cố Tư thực sự rất ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.
Cố Tư cũng không nói cô có vui hay không, anh lại càng không biết bản thân nên vui hay buồn.
Bà cụ ra hiệu bảo Trì Uyên ngồi xuống sau đó hạ thấp giọng nói với anh, “Hôm qua cháu nghĩ như thế nào vậy? Sao lại gọi Tùy Mị đến nhà vậy chứ?”
Trì Uyên mím môi, anh im lặng vài giây mới nói, “Không phải cháu gọi cô ấy qua. Vốn dĩ cháu định gặp cô ấy ở bên ngoài, có lẽ cô ấy chờ không nổi nên đã đến.”
Bà cụ cau mày, “Vốn dĩ cháu và Tiểu Tư còn chưa tái hôn mà bây giờ cháu lại làm ra chuyện như vậy nữa thì đúng thật là… Cháu không cần vợ con nữa à?”
“Sao lại không cần nữa chứ?” Trì Uyên trợn to mắt, “Tiểu Tư nói với bà cái gì sao ạ?”
Bà cụ lắc đầu, “Cũng chưa nói thêm cái gì cả. Chẳng qua là phụ nữ ấy mà, cho dù không nói mấy chuyện này nhưng mọi người đều tự hiểu ngầm trong lòng. Mấy suy tính kia của cháu thì tự mà cất đi, bây giờ cháu không thắng nỏi con bé đâu. Cháu đang tính đùa giỡn cái gì vậy chứ?”
Trong lòng Trì Uyên khó chịu, vô cùng khó chịu.
Anh thở dài, “Cháu chỉ là muốn chứng minh một số chuyện thôi mà.”
Bà cụ chế nhạo, “Bình thường không phải cháu rất thông minh à, sao giờ lại chơi mấy trò thủ đoạn như vậy chứ? Cho dù cháu có muốn chứng minh chuyện gì đi nữa thì cũng không thể dùng cách này được. Cách này sẽ chỉ làm Cố Tư càng ngày càng cách xa cháu mà thôi. Cháu còn chưa hiểu phụ nữ đâu.”
Vẻ mặt Trì Uyên hơi tức nghẹn, anh quay đầu nhìn thoáng qua Cố Tư đang đứng trước tòa nhà chính.
Đúng là anh không thắng nổi mà, người phụ nữ này càng ngày càng nhẫn tâm.
Trước kia rõ ràng cô không phải như vậy.
Đến lúc ăn cơm, Trì Uyên ra sức ân cần gắp thức ăn cho Cố Tư, đưa sữa cho Cố Tư rồi cắt giăm bông cho cô.
Cố Tư thấy hơi ghét bỏ, cô quay đầu nhìn Trì Uyên, “Có gì thì anh cứ nói thẳng đi, không cần xum xoe như vậy.”
Trì Uyên sững sờ, “Anh làm gì có chuyện muốn nói. Sao lại thành xum xoe rồi? Không thể là anh chỉ muốn đối xử tốt với em hơn một chút sao?”
Bà cụ ngồi bên cạnh suýt nữa thì lấy tay che mặt.
Cái tên ngốc này cũng thật là. Trước kia bà cụ đã cảm thấy Trì Uyên hơi chậm nhiệt trong chuyện tình cảm, một ngày nào đó sẽ phải chịu thiệt thòi.
Sau đó quả nhiên anh thật sự phải chịu thiệt rất lớn. Nhưng người ta chịu thiệt thì người ta sẽ học được những bài học mới.
Chỉ là cái tên Trì Uyên này lại dường như chịu thiệt rồi sau đó càng ngày càng ngốc hơn thì có.
Ăn xong cơm Trì Uyên lại đi làm.
Cố Tư muốn đi cùng ra đi dạo một chút, hai người đi ra bãi đậu xe sau đó Cố Tư đi về phía vườn sau.
Ai ngờ Trì Uyên trước một bước ôm Cố Tư vào lòng.
Bụng Cố Tư bây giờ hơi nhô ra, Trì Uyên ôm cô hơi lỏng chút.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô trước, chủ động thừa nhận lỗi lầm của mình, “Chuyện xảy ra ngày hôm qua anh đã sai rồi. Anh đã quên xem xét đến cảm xúc của em. Em đừng để ý, sau này anh sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Cố Tư chớp mắt, “Hôm qua có chuyện gì sao?”
Một dao đâm thẳng vào tim.
Trì Uyên thở dài một hơi nhìn Cố Tư, “Em cứ giả vờ không quan tâm như vậy làm anh thật sự rất khó chịu đấy.”
Anh áp trán vào trán Cố Tư, “Anh chỉ muốn em ghen thôi mà sao lại khó như vậy chứ? Em không biết ngày hôm qua anh đã khó chịu như thế nào đâu.”
Cố Tư lập tức đẩy anh một cái, “Mau đi làm đi. Làm gì mà diễn nhiều vậy không biết.”
Nói xong, cô đi ra vườn sau, đi được vài bước cô không tự chủ được mà nhếch khóe miệng lên.
Người đàn ông này không chỉ giảm chỉ số thông minh mà còn ngày càng trở nên ngây thơ hơn.
Cố Tư thật sự không tin nổi, đường đường là cậu cả nhà họ Trì lại cũng giở mấy trò như vậy.
Nói ra có thể làm trò cười cho người khác luôn thật.
Nhưng nói qua cũng phải nói lại, hôm qua cô cũng không dễ chịu gì, cô tức đến giờ vẫn thấy đau ngực đây này.
Edit by Châm.