Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 700 chương.
Ông cả nói không phải chuyện gì lớn, Tùy Mị đột nhiên có chút không hiểu rõ ràng cụ thể là có ý gì.
Cô ta nhìn ông cả, “Trì Uyên đã tái hôn, bây giờ con thật sự không có một tia hy vọng nào nữa rồi. Hơn nữa con cảm thấy con và Trì Uyên có lẽ cũng không thích hợp.”
Không đợi ông cả nói gì Tùy Mị còn nói thêm, “Trì Uyên đã kết hôn còn có con nữa, cho dù con có thích anh ấy đến nức nào đi nữa con cũng không muốn làm mẹ kế cho người khác đâu. Con cảm thấy như thế là không đáng.”
Tùy Mị nhìn chằm chằm và ông cả Tùy, cô ta nói tiếp, “Trên thế giới này cũng không phải trừ Trì Uyên ra thì không còn người đàn ông nào khác, nếu như con muốn tìm con vẫn có thể tìm ra một người khác tốt hơn anh ấy nhiều.”
Ông cả nhìn Tùy Mị, sau một lúc lâu thở dài, “Ba biết dựa vào điều kiện của con thì con có thể tìm được một người đàn ông khác tốt hơn. Nhưng Mị Mị à, ba và ông nội con không thể đợi quá lâu nữa.”
Ông cả dựa vào bệ cửa sổ quay đầu nhìn ra bên ngoài, “Sau khi A Tĩnh rời đi, sức khỏe của ba càng ngày càng kém, cái này ba cũng biết rất rõ ràng. Mấy ngày qua ba quay về làm việc ở công ty, ba đã cảm thấy làm không nổi. Làm người ấy mà, không thể không chấp nhận tuổi già được. Ba cũng muốn cho con thêm thời gian để từ từ tìm được người ưng ý, nhưng ba thực sự rất sợ, ba sợ con còn chưa tìm được người đó thì ba đã trụ không vững nữa rồi.”
Tùy Mị mím môi, cô ta nghĩ đi nghĩ lại rồi nói, “Thật ra bên chú hai cũng có thể.”
Ông cả lập tức nở nụ cười, “Không phải là ba xem thường chú hai của con. Cậu ta thật sự quá vô dụng. Ba và cậu ta cùng nhau làm việc chung công ty nhiều năm như vậy ba cũng thật sự rất rõ ràng tính tình cậu ta như thế nào. Cậu ta không gánh nổi công ty này đâu. Nếu không có ba và ông nội con thì công ty này đã sớm sụp đổ rồi. “
Dù gì thì ông cả Tùy cũng đã ra ngoài bàn bạc công chuyện rất nhiều lần, nói thế nào cũng phải có mấy trăm lần rồi.
Người bình thường không dễ gì mà chống lại được miệng lưỡi của ông ta đâu.
Nếu Tùy Mị muốn dựa vào tranh luận để thắng ông cả Tùy thì thật sự không có chút hy vọng nào cả.
Cho nên Tùy Mị dứt khoát không nói lời nào, cô ta chỉ nghe thôi.
Ông Tùy cũng biết ông ta có lỗi với Tùy Mị.
Ông ta nói, “Chờ con phát triển công ty cho thật lớn, thật tốt thì sau đó con muốn như thế nào cũng được. Mị Mị, đôi khi người ta phải chịu chút tổn thất trước mắt để tiến xa hơn mà. Hơn nữa, con cũng không phải chịu thiệt thòi nhiều lắm, con vẫn thích Trì Uyên không phải sao?”
Tùy Mị không còn muốn bình luận gì về cái logic chết tiệt này nữa, cô ta mím chặt môi không trả lời.
Có lẽ ông cả cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, “Con cứ suy nghĩ cho kỹ những lời ba vừa nói đi. Thật ra có đôi khi làm người con phải biết cái gì nên giữ cái gì nên bỏ.”
Nói xong ông ta quay người rời khỏi phòng của Tùy Mị.
Cảm xúc của Tùy Mị cũng không tốt lắm. Cô ta ngồi ở trên giường chờ một lúc rồi đứng dậy mở cửa. Cô ta nhìn về phía hành lang một chút, trong hành lang không có người.
Tùy Mị lặng lẽ đi ra ngoài, cô ta đi vào phòng của bà cả trước.
Bà cả đã ngủ rồi. Có lẽ bà ta vừa khóc xong, bà ta vẫn ôm cuốn album ảnh.
Tùy Mị đi qua rút album ảnh ra cất đi. Cô ta đứng ở bên giường nhìn chằm chằm bà cả một hồi lâu, cuối cùng cô ta có chút bất đắc dĩ xoay người đi ra khỏi phòng của bà ta.
Cô ta đi về phía phòng của ông cả.
Cửa phòng ông cả cũng không đóng chặt, có lẽ ông ta cảm thấy đã khuya như vậy rồi cũng không có ai đi ra ngoài hành lang làm gì.
Cho nên ông cả và ông cụ đều không đặc biệt chú ý đến chi tiết này.
Tùy Mị đứng cách cửa không xa, cô ta dừng lại rồi lắng nghe âm thanh bên trong.
Ông cụ nói là ngày mai sẽ đưa ông cả đến ngân hàng tư nhân qua xem xét.
Ông cụ cũng an ủi ông cả là mọi người ở ngân hàng tư nhân đều biết về ông ta, bảo ông ta cứ thoải mái thôi.
Tùy Mị nhíu mày, nghĩ chút rồi vội vàng trở về phòng của mình.
Cô ta cầm điện thoại hơi có chút do dự, cô ta muốn nói cho Trì Uyên biết chuyện này.
Nhưng vì tin nhắn mà Trì Uyên đã trả lời cho cô ta trước đó lại lập tức dập tắt nhiệt tình của cô ta.
Tùy Mị do dự một lúc nhưng cuối cùng vẫn quyết định không gửi tin nhắn.
Cô ta đặt điện thoại sang một bên, cả người nằm trên giường, tâm trí cô ta có chút trống rỗng.
Vì sao mà cô ta càng sống càng thấy tệ hơn, càng sống càng thấy mọi thứ không ra gì, rồi sau đó càng ngày càng không thể kiểm soát được.
Tùy Mị cứ như vậy nằm ở trên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó vào lúc nửa đêm đột nhiên cô ta giật mình tỉnh lại.
Trong phòng tối om, cô ta còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra.
Tùy Mị mở mắt một lúc lâu mới chậm rãi ngồi dậy.
Cô ta chưa thay quần áo và cũng chưa tẩy trang.
Tùy Mị ngồi trên giường hồi lâu, trong lòng đột nhiên cảm thấy xót xa.
Mắt cô ta hơi nóng nhưng bị cô ta cố hết sức nén lại.
Cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình đáng thương như bây giờ.
Cảm xúc dường như đồng loạt tuôn trào.
Nếu những ngày sau này đều cứ trôi qua như vậy, chẳng ai thèm đoái hoài hỏi thăm thì quả thật là chẳng có gì đáng mong đợi nữa rồi.
Tùy Mị lau mặt sau đó đi vào phòng tắm. Cô ta bật đèn đứng trước bồn rửa mặt rồi nhìn chằm chằm vào cô ta ở trong gương.
Cô ta đã khóc đến lớp trang điểm trên mặt hơi bị nhòe. Có lẽ trạng thái của cô ta không kém tới mức đó nhưng có lớp trang điểm dính trên mặt như vậy lại cảm thấy vừa khổ sở vừa tiều tụy.
Cô ta nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương rất lâu. Thật đáng thương.
Lần đầu tiên cô ta nhận ra cô ta thật sự rất đáng thương.
Sau khi tỉnh lại thế này thì không có cách nào ngủ lại được nữa, Tùy Mị đi ra khỏi phòng muốn xuống lầu lấy một chai rượu uống.
Ai ngờ cô ta vừa đi đến đầu cầu thang trên tầng hai thì đột ngột dừng lại.
Bởi vì có ai đó đang đi vào từ bên ngoài tòa nhà chính.
Tùy Mị sững sờ, cô ta phản xạ có điều kiện nhanh chóng nghiêng người trốn ở một bên.
Có người bước vào phòng khách đứng đó đợi một lúc rồi mới bật đèn trong phòng khách lên.
Sau đó người đó không lên lầu ngay mà ngồi xuống ghế sô pha.
Tùy Mị chậm rãi nhô đầu ra nhìn một chút, dưới lầu là ông cả Tùy.
Ông cả mặc một bộ đồ thể thao, trông ông ta trẻ hơn bình thường một chút.
Tuy nhiên, một nửa đầu bạc của ông ta vẫn để lộ ra trạng thái tuổi thật.
Ông cả ngồi trên ghế sô pha, hai tay chống đầu gối, một lúc sau mới thả lỏng người.
Sau đó ông ta ta lấy điện thoại ra khỏi túi.
Ông ta không gọi điện thoại, nhìn qua hình như ông ta đang gửi tin nhắn.
Tùy Mị nhíu mày, cô ta thật sự không tài nào đoán ra được ông cả nửa đêm nửa hôm đi ra ngoài đã làm gì.
Ông cả sờ soạng điện thoại hồi lâu rốt cuộc cũng đứng lên.
Tùy Mị nhìn thấy cũng không dám xuống lầu, nhanh chóng im lặng trở về phòng.
Tùy Mị không đóng chặt cửa phòng, cô ta cứ như vậy bám vào chỗ khe cửa đó nghe động tĩnh bên ngoài.
Ông cả đến phòng bà cả trước, ông ta cũng không ở trong đó lâu, mấy phút sau ông ta lại đi ra.
Sau đó ông ta đứng giữa hành lang và thở dài một hơi thật sâu.
Tiếng thở dài của ông ta lớn đến mức Tùy Mị đứng trong phòng cũng nghe thấy.
Cô ta biết trong lòng ông cả cảm thấy khó chịu, trong gia đình này không ai không cảm thấy khó chịu cả.
Nhưng một số bi kịch đã xảy ra, mà khi không có cách nào có thể đảo ngược chuyện đó, bọn họ chỉ có thể cố gắng hết sức đi chấp nhận nó mà thôi.
Người còn sống thì phải sống tiếp cho tốt chứ không phải bình đã vỡ thì không sợ rơi nữa.
Ông cả về phòng đóng cửa lại.
Tùy Mị mở cửa, cô ta đi tới cửa nhìn ra bên ngoài.
Thật ra mà nói nếu hỏi trong lòng cô ta có khó chịu hay thì tất nhiên là rất khó chịu. Cô ta cũng không muốn chuyển những chứng cứ kia cho Trì Uyên.
Mục đích cuối cùng của cô ta không phải là để bảo vệ bản thân, nhưng nhà họ Tùy không thể sụp đổ, nếu nhà họ Tùy sụp đổ, bà cả nhất định sẽ phát điên.
Edit by Nhài.