Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 700 chương.
Buổi trưa, đúng giờ Trì Uyên quay về nhà tổ.
Anh đã thay quần áo, hơn nữa rõ ràng còn sửa soạn, toàn thân nhìn có vẻ thần thanh khí sảng.
Cố Tư vẫn còn ở trên tầng xem điện thoại.
Trì Uyên ở dưới tầng chào hỏi Phương Tố, xong liền đi lên tầng.
Động tác của anh rất nhẹ, Cố Tư dựa người trên giường, cúi đầu xem điện thoại, ngay cả âm thanh anh mở cửa cũng không nghe thấy.
Trì Uyên chỉ mở hé cửa, đứng nhìn Cố Tư qua khe cửa nhỏ.
Cố Tư đang ngồi đằng kia, bụng cũng đã lộ rõ.
Tóc cô vén lên đơn giản, mặc một bộ quần áo ở nhà màu trắng thuần, dáng vẻ thế mà lại mang theo một chút dịu dàng.
Trì Uyên không lập tức đi vào, chỉ ôm lấy bả vai đứng ở một bên nhìn cô.
Cố Tư cũng không biết ở trên điện thoại nhìn thấy cái gì, lông mày hơi nhíu lại rồi buông ra, sau đó lại cười cười.
Trì Uyên cong môi, cảm thấy cô gái này càng ngày càng thú vị.
Chờ đợi vài phút như vậy, Cố Tư vẫn không chuyển tầm mắt từ điện thoại qua đây.
Trì Uyên thật sự là không còn cách nào, anh đành đẩy cửa đi vào.
Cố Tư chậm mất nửa nhịp, mới ngẩng đầu lên nhìn lại, nhìn thấy Trì Uyên cô vội vàng xuống giường, đi tới bên Trì Uyên, không nói một câu nào liền ôm lấy anh.
Trì Uyên không lên tiếng, chỉ mỉm cười, trong lồng ngực có hơi chút rung động.
Anh nói: “Lần đầu tiên em dính anh như vậy đấy.”
Thật sự là lần đầu tiên.
Trước đây, lúc hai người còn chưa ly hôn, Cố Tư rất hiểu xem vẻ mặt người khác, Trì Uyên không thích cô, cô liền không bao giờ dính lấy anh.
Sau này li hôn rồi, có thể trong lòng cô cũng còn tức giận, so với trước đây tính tình lạnh nhạt hơn rất nhiều, cũng không cho Trì Uyên lấy một vẻ mặt hòa nhã.
Tính chính xác, cũng chính là bây giờ mới tính là lần đầu tiên làm nũng với anh.
Trì Uyên ôm lấy cô: “Anh rất ổn, không cần lo lắng cho anh.”
Cố Tư ngẩng đầu lên, hốc mắt ẩm ướt: “Ngày hôm qua anh không nhận điện thoại, cũng không quay về, anh cũng không biết em đã vô cùng sợ hãi.”
Trì Uyên nâng mặt của cô lên, cúi đầu xuống hôn hôn: “Ngày hôm qua có chút việc đi ra ngoài, điện thoại để im lặng, nên không có nghe thấy.”
Anh vân vê khuôn mặt của Cố Tư: “Buổi tối, anh lại cảm thấy có hơi mệt mỏi, cũng sợ quay về lại ảnh hưởng đến em, liền trực tiếp ngủ lại ở công ty. Em vẫn còn không yên tâm anh sao? Không ai có thể động đến được chồng em đâu.”
Cố Tư nhìn chằm chằm Trì Uyên một lúc lâu, mới mở miệng nói một câu: “Tốt nhất là anh lợi hại được như lời anh nói.”
Trì Uyên lại ôm lấy cô, hôn lên trán của cô, hai người thân mật một lát, sau đó mới đi xuống tầng.
Đúng lúc bên dưới cũng muốn ăn cơm, hai người đi xuống, nhìn thấy Phương Tố vừa lau tay vừa đang muốn lên tầng.
Cố Tư liền mở miệng gọi một tiếng mẹ, sau đó nói: “Bà nội không xuống sao ạ?”
Một tiếng gọi mẹ này khiến Phương Tố giật mình.
Bà mấp máy miệng, vẻ mặt cũng không được tự nhiên, sau đó nói: “Con vẫn nên gọi mẹ là bác Phương đi, con gọi bác Phương, mẹ còn cảm thấy hai chũng ta không có gì khác biệt. Con gọi mẹ một tiếng mẹ, tâm lý của mẹ liền bị đảo lộn, đột nhiên cảm thấy mình thật là già.”
Cố Tư cười haha: “Đừng nói mẹ, chính tôi cũng có cảm giác không được tự nhiên lắm. Vậy liền vẫn gọi mẹ là bác Phương đi.”
Trì Uyên ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ: “Vậy con có phải cũng nên sửa cách gọi không?”
Phương Tố trừng anh: “Con sửa cái gì, con không muốn làm con trai mẹ, hay là không muốn nhận người mẹ này.”
Trì Uyên vội vàng ngậm miệng, đề tài này anh không nên tham dự vào, nghe một chút thôi là được rồi.
Phương Tố quay đầu nói với Cố Tư: “Bà nội con vẫn chưa đi xuống, mẹ đi lên gọi bà một tiếng.”
Bà nghiêng người từ bên cạnh Trì Uyên và Cố Tư, đi lên tầng hai.
Lúc sau Cố Tư đi xuống, cẩn thận duỗi cái thắt lưng: “Đúng rồi, hôm qua lão Chương có liên lạc với anh không?”
Trì Uyên ừ một tiếng: “Manh mối cậu ta đưa cho anh còn vô cùng hữu dụng. Đừng nói bình thường Tự Chi nhìn có vẻ cà lơ cà phất, cẩu thả, tùy tiện, thời điểm quan trọng, tác dụng của cậu ta vẫn là rất lớn.”
Cố Tư lập tức bật cười: “Bây giờ lão Chương có vẻ để ý cô Lương bên kia, không biết vì sao, em thật sự cảm thấy bọn họ có hi vọng.”
Trì Uyên nhếch môi, không nói tiếp câu nói này.
Thật ra về Lương Ninh Như, Trì Uyên và Chương Tự Chi đã thương lượng với nhau rồi.
Tuy Lương Ninh Như nói đã đổi nghề, nhưng dù sao thân phận đã từng được sắp xếp ở chỗ đó, phía sau cô vẫn có chỗ dựa vững chắc.
Kéo Lương Ninh Như tới xử lí chuyện lần này, so với bọn họ tự mình xử lí càng thuận tiện hơn nhiều.
Hai người đi tới phòng ăn chờ đợi, không lâu sau, Phương Tố và bà cụ đã cùng đi xuống.
Bà cụ nhìn dáng vẻ giống như mới ngủ dậy, được Phương Tố dìu, cẩn thận xuống tầng.
Lúc ở trên cầu thang, Cố Tư nghe thấy hai người nói chuyện về nhà họ Phương.
Cố Tư liền nhớ ra, bà cụ đã nói hôm nay phải đi tới nhà họ Phương.
Quả nhiên chờ hai người đi vào phòng ăn, bà cụ liền mở miệng: “Chiều nay bà đến nhà họ Phương một lát. A Tố ở lại đây, Cố Tư, cháu có muốn ăn gì không, đến lúc đó bà mang về cho cháu.”
Thật sự là đã xem cô như một đứa trẻ rồi.
Cố Tư lắc đầu: “Cháu không muốn ăn gì cả, bà không cần phải quan tâm cháu. Hoa quả trong nhà nhiều vậy, cháu ăn hoa quả là được rồi.”
Bà cụ bật cười: “Trước đây không tốt với cháu, bây giờ cũng muốn bù đắp một chút.”
Cố Tư cong môi: “Muốn bù đắp, để Trì Uyên làm là được rồi ạ.”
Bà cụ gật gật đầu, quét mắt đến Cố Tư và Trì Uyên ở trên bàn ăn vẫn còn muốn lôi kéo tay nhau.
Bà tấm tắc: “Bà thấy bây giờ A Uyên đối với cháu thật sự rất tốt.”
Sau đó bà lại cảm khái: “Tuổi trẻ thật là tốt đẹp.”
Trì Uyên và Cố Tư cũng không có ngại ngùng, tay hai người cầm lại càng chặt hơn một chút.
Phương Tố ở bên cạnh bật cười: “Hai đứa này thật là càng ngày càng giống nhau, tính tình tính cách đều bắt đầu phát triển cùng một hướng.”
Cố Tư cười haha: “Thật ra tính tình của con tốt hơn so với anh ấy rất nhiều.”
Trì Uyên nhéo tay Cố Tư: “Em vui là được, em trêu chọc thế nào thì cứ nói đi.”
Hôm nay bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng tốt hơn rất nhiều so với ngày hôm qua, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện.
Bà cụ liền hỏi Trì Uyên: “Tối qua sao không quay về?”
Bà dường như là đang giúp Cố Tư hả giận, còn nói một câu: “Cháu như vậy là không được đâu. Bây giờ Tiểu Tư đang mang thai, cháu không thể để nó ở nhà như vậy được. Công việc bên kia bận như thế nào đều có thể đẩy lùi được, bà chính là không tin cháu ngay cả buổi tối cũng làm việc.”
Trì Uyên gật đầu, cũng không giải thích tối qua làm gì đi đâu, chỉ cam đoan: “Sau này sẽ không như vậy nữa. Sau này cháu sẽ cố gắng tan làm sớm một chút, sớm quay về ở bên cạnh Tiểu Tư.”
Bà cụ gật gật đầu, nhìn Cố Tư: “Thằng bé này đã cam đoan với cháu rồi, sau này nó làm không được, cháu đến tìm bà nội, bà nội giúp cháu trút giận.”
Cố Tư biết bà cụ là muốn lấy chuyện này để trấn an sự nôn nóng tối hôm qua của cô.
Cô gật gật đầu: “Vâng, bà nội, đến lúc đó cháu tìm bà, bà không được bao che cho anh ấy đâu đó.”
Bà cụ trừng mắt liếc Trì Uyên: “Cháu yên tâm đi, gậy ba-toong của bà đã chuẩn bị xong rồi. Nếu nó làm không được, cháu xem, bà đảm bảo quất chết nó.”
Trì Uyên cười lắc lắc đầu, không nói chuyện.
Không khí thật tốt, ăn cơm cũng thật vui vẻ.
Cố Tư rõ ràng cũng ăn nhiều hơn hôm qua một chút.
Đợi đến khi ăn xong, Cố Tư nhớ ra một chuyện.
Cô quay đầu hỏi Trì Uyên: “Đúng rồi, Trì Cảnh có bạn gái, anh nhìn thấy cô gái đó thế nào chưa?”
Trì Uyên nhíu mày. Đừng nói tới anh nhìn thấy bạn gái của Trì Cảnh, hai ngày nay anh bận tới nỗi ngay cả Trì Cảnh cũng chưa gặp nữa.
Trì Uyên nói: “Nhưng anh lại nghe nói, hai ngày trước thím hai đến công ty, nói là muốn cùng bạn gái của Trì Cảnh ăn một bữa cơm. Anh nghe ba nhắc đến như vậy thôi, nhưng người này thì anh cũng chưa gặp.”
Phương Tố ở bên cạnh mở miệng: “Con yên tâm đi, chờ bà hai xem, bà ấy sẽ chủ động nói với các con thôi. Không cần các con hỏi, bà ấy sẽ nói ra hết.”
Hình như cũng có đạo lý.
Cố Tư nở nụ cười ngốc ngếch: “Nói cũng đúng.”
Edit by Châm.