Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 700 chương.
Ăn xong cơm trưa, Trì Uyên cũng không lập tức rời đi.
Bốn người ở dưới tầng nói chuyện một lúc, cơn buồn ngủ của Cố Tư liền đến.
Trì Uyên cùng lên tầng với cô, sau đó giống như dụ dỗ một đứa trẻ đi ngủ, nằm xuống bên cạnh Cố Tư.
Còn nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô, chậm rãi dỗ cô ngủ.
Cố Tư nằm nghiêng người, bụng lộ ra rõ ràng.
Trì Uyên đặt tay lên trên nhẹ nhàng sờ một chút.
Bây giờ còn chưa cảm nhận được máy thai, thứ nho nhỏ này, cũng không biết phát triển thành hình dáng gì nữa.
Anh cúi người hôn lên trán Cố Tư, sau đó mới chầm chậm đứng dậy đi xuống dưới tầng.
Bà cụ đã đi ra ngoài, đến nhà họ Phương. Dưới tầng chỉ còn Phương Tố đang dựa trên ghế sopha xem tivi.
Nhìn dáng vẻ kia, vô cùng buồn chán.
Trì Uyên đi xuống sau đó mở miệng: “Thời gian không còn nhiều, vậy con đi trước đây.”
Phương Tố gật gật đầu: “Tối nay có thể quay về đúng giờ không?”
Trì Uyên hơi do dự: “Con sẽ cố gắng.”
Phương Tố ừ một tiếng: “Tiểu Tư đang mang thai, con cố gắng theo ý của con bé. Phụ nữ mang thai rất dễ nghĩ nhiều. Thời gian con ở bên cạnh con bé quá ít, trong lòng con bé sẽ rất khó chịu.”
Trì Uyên thở ra một hơi: “Vâng, con biết rồi.”
Cũng đã nói nhiều như vậy rồi, anh rời khỏi nhà tổ.
Lái xe tới đường quốc lộ, Tử Thư đã ở đây chờ đợi.
Trì Uyên dừng xe lại, Tử Thư đi tới mở cửa lên xe.
Sau đó xe lại một lần nữa rời đi.
Lúc trên đường, Tử Thư mở miệng trước: “Cảnh sát đã cho Nhị Cáp và Tô Nhiễm lấy lời khai, sau đó cũng có người đi tới chỗ Tô Nhiễm bị giam giữ hôm qua xem xét, trước mắt có thể tập trung một số người, tình hình cụ thể chúng ta không thăm dò ra được, nhưng chắc hẳn cảnh sát đã bắt đầu ra tay rồi.”
Nói xong câu này, Tử Thư lại nói: “Tôi vừa mới liên lạc với Tô Nhiễm. Anh ta nói bên trong ngân hàng tư nhân cất giữ một lô hàng, hẳn là tính toán để ông Tùy lần này tiếp nhận, để cho ông ta kiểm soát, nhưng xảy ra chuyện lần này của Nhị Cáp và Tô Nhiễm, không biết bên kia có phải sẽ lập tức di rời hàng hóa đi hay không.”
Trì Uyên ừ một tiếng: “Tôi cũng đang muốn khiến bọn họ di rời hàng hóa.”
Không di rời, anh làm sao ra tay.
Mặt khác Tùy Mị đang ngồi ở phòng khách nhà tổ nhà họ Tùy.
Hôm qua ông Tùy lại là nửa đêm mới trở về.
Hôm nay mới sáng sớm lại ra ngoài rồi.
Buổi sáng Tùy Mị đã gọi điện thoại cho Trì Uyên, nhưng Trì Uyên không nhấc máy.
Hai ngày nay Trì Uyên đều không nhận điện thoại của cô.
Tùy Mị loáng thoáng cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Tùy Mị ngồi trên ghế sopha, cầm điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Trì Uyên, nhắc nhở anh một chút.
Kết quả còn chưa nghĩ xong nội dung gửi tin nhắn, bà Tùy lại trở nên ầm ĩ.
Bà Tùy chạy từ trên tầng xuống dưới tầng, nói rằng nhìn thấy Tùy Tĩnh.
Bà nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó bên ngoài phòng khách, vừa khóc vừa gọi bảo Tùy Tĩnh đừng đi.
Tùy Mị đi qua ôm lấy bà Tùy, một lần lại một lần vỗ về bà.
Bà Tùy khóc đến nỗi quá mệt mỏi, liền ngồi phịch xuống đất khàn tiếng khóc than.
Hốc mắt Tùy Mị cũng đã đỏ lên, nhắc đến Tùy Tĩnh cô cũng rất đau lòng.
Ông cụ bên kia nghe thấy âm thanh, từ trong phòng đi ra, đứng ở chỗ cầu thang tầng hai.
Ông buông tầm mắt nhìn đến bà Tùy đang khóc nháo, vẻ mặt lạnh lùng.
Mãi cho đến khi bà Tùy khóc đến không còn sức lực nữa, ông cụ mới lạnh giọng mở miệng: “Ầm ĩ ồn ào, cũng không biết phải ầm ĩ đến bao giờ mới thôi được, ai cũng đừng mong được yên bình.”
Tùy Mị sửng sốt, quay đầu, đưa mắt nhìn ông cụ đang đứng ở cầu thang.
Có thể do ánh sáng không được tốt lắm, ông nội đứng ở đây, khuôn mặt lại là rõ ràng có hơi dữ tợn.
Trong lòng Tùy Mị đối với nhà họ Tùy còn có chút thương mến, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt dữ tợn của ông nội, dường như nháy mắt đã không còn nữa.
Người phụ nữ trong ngực cô đã mất đi hi vọng của cuộc đời, nhưng hình như trong cái nhà này lại không có ai thương tiếc cho bà.
Người của nhà họ Tùy đều máu lạnh, điều này cô đã sớm biết.
Nhưng là tại thời khắc này, cô dường như mới thật sự cảm nhận được, sự lạnh lùng của người nhà họ Tùy, sẽ đạt đến một mức độ như thế nào.
Lòng của Tùy Mị nháy mắt liền lạnh xuống.
Ông nội nhìn vẻ mặt của cô cũng không tốt bao nhiêu: “Mang mẹ cháu về nhốt lại, còn đi xuống như vậy nữa, thì phải đưa cô ta đến viện điều dưỡng. Trong nhà nhiều người như vậy, ngày nào cũng nói gặp thần gặp quỷ, là không muốn cho mọi người sống tốt hay sao?”
Tùy Mị mím môi, một câu cũng không nói.
Bà Tùy bị ông cụ quát lớn như vậy mấy câu, trong giây lát liền một chút tiếng động cũng không có.
Tùy Thanh ôm bà Tùy vào trong lòng, âm thanh nhẹ nhàng, một chút lại một chút vỗ về lưng của bà.
Ông cụ khi xoay người còn nói một câu: “Xúi quẩy, chết một người, mà làm giống như cả nhà đều chết hết ấy.”
Tùy Mị chờ ông cụ đã hoàn toàn rời đi, mới đột nhiên cong môi, cười gằn một tiếng.
Gia đình như vậy, cô còn bảo vệ làm cái gì.
Cô còn lo lắng cái gì nữa.
Tan sớm thì mới tốt sớm.
Tùy Mị dìu bà Tùy, đưa bà trở về phòng.
Bà Tùy khóc đến nước mắt giàn dụa, còn nắm lấy tay Tùy Mị, nói bà thật sự đã nhìn thấy Tùy Tĩnh.
Tùy Mị mím môi nhìn bà Tùy, thật lâu sau mới nói: “Mẹ, hay là mẹ rời khỏi nơi này đi, đổi một môi trường khác, tâm trạng mẹ có thể sẽ tốt hơn một chút.”
Bà ôm mặt khóc to: “Mẹ đi đâu cũng giống nhau hết. A Tĩnh của mẹ mất rồi, mẹ sống không nổi nữa.”
Tùy Mị một chút lại một chút vỗ bả vai của bà Tùy: “Rời khỏi nơi này đi. Ở đây không có người đau lòng cho mẹ, đợi con ở bên này xử lý xong mọi chuyện, con cũng rời đi, con đi cùng mẹ, có được không?”
Bà Tùy chầm chậm ngẩng đầu nhìn Tùy Mị, rất lâu sau mới gật đầu.
Giọng bà nghẹn ngào, đã nói không ra chữ “được” kia nữa rồi.
Bà Tùy đã đồng ý, Tùy Mị lập tức liền bắt đầu xử lí, lựa chọn chỗ ở, muốn đưa bà Tùy đi.
Đương nhiên là không thể để bà ở lại thành phố này được, nhà họ Tùy không yên ổn, không chừng sau này lúc nào đó sẽ nổ ra tin tức bà Tùy không thể tiếp nhận, nên cô muốn đưa bà Tùy đi xa một chút.
Tùy Mị chọn một vài nơi, sau đó chờ đến gần tối ông Tùy trở về, cô muốn nói với ông Tùy suy nghĩ của mình.
Ông Tùy một chút do dự cũng không có, liền nói thẳng: “Đưa đi, đưa đi nhanh đi. Bây giờ mẹ con có bộ dạng như vậy ở trong nhà, mọi người cũng không sống bình thường được.”
Tùy Mị ở nơi mà ông Tùy không nhìn thấy, khóe môi cong lên, nở một nụ cười trào phúng.
Nhìn xem, đây chính là người nhà họ Tùy.
Thời gian này không có ai quan tâm bà Tùy rời đi, một mình phải sống như thế nào, tất cả đều coi bà là gánh nặng.
Chỉ hận không thể lập tức vứt bỏ.
Có chuyện không thể nghĩ, càng nghĩ lòng càng lạnh.
Tùy Mị lại hỏi một câu: “Vậy ba cảm thấy lúc nào đưa mẹ con đi thì thích hợp. Sau khi A Tĩnh một trăm ngày?”
Ông Tùy trực tiếp khoát khoát tay: “Càng sớm càng tốt, không cần đợi A Tĩnh một trăm ngày. Lúc A Tĩnh một trăm ngày, bà ấy không biết còn muốn ồn ào thành cái gì nữa.”
Tùy Mị gật gật đầu: “Vậy ba nói sao con làm vậy. Hai ngày nữa con sẽ đưa mẹ rời đi.”
Ông Tùy căn bản cũng không có hỏi cô định đưa bà Tùy đi đâu.
Ông chỉ ừ một tiếng: “Con xem thế nào rồi làm đi.”
Tùy Mị vốn còn muốn cùng ông Tùy bàn bạc cụ thể một chút về nơi chuyển đi của bà Tùy. Hôm nay đã chọn ra vài nơi, vẫn còn chưa xác định được.
Nhưng bây giờ ông đã như vậy, cũng biết không cần thiết phải trao đổi nữa.
Tùy Mị chậm chạp thở dài một hơi: “Con biết rồi.”
Edit by Châm.