Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 700 chương.
Buổi tối ngồi xuống ăn cơm, bà cụ nhắc đến kết quả trò chuyện giữa mình và mẹ của Phương Tố.
Nhà họ Phương bên đó rõ ràng là đã mở cuộc họp gia đình, bàn bạc về chuyện của Phương Tố và Trì Chúc.
Lần này bà cụ đi qua, việc thảo luận với nhà bên kia rất thuận lợi.
Mục đích của hai gia đình xem như là nhất trí, đối với sự tái hợp của nhà họ Phương và nhà họ Trì không có bất kì ý kiến phản đối nào.
Chỉ là nhà họ Phương có một chút cân nhắc của chính bọn họ.
Tin tức tái hôn của Trì Uyên và Cố Tư, mặc dù không có ai tùy tiện truyền ra ngoài.
Nhưng bụng Cố Tư mỗi ngày một lớn lên, chuyện này kiểu gì cũng sẽ bị người ngoài biết được.
Hai người đã ly hôn, cuối cùng lại một lần nửa đến bên nhau.
Gặp một đôi, đó có thể là tình yêu đích thực bất khả chiến bại, quanh đi quẩn lại, lại trở lại chỗ cũ.
Nhưng hai cha con một người tiếp nối một người, đều đi theo một con đường cũ này, dư luận bên ngoài khẳng định sẽ thay đổi.
Vì vậy ý kiến của nhà họ Phương bên kia là, dù sao Trì Chúc và Phương Tố cũng không cần gây ra ồn ào gì, nên cứ giấu chuyện này trước.
Không cần công bố ra ngoài.
Bà cụ Trì nói xong ý của nhà họ Phương, đưa mắt nhìn Trì Chúc và Phương Tố: “Hai con nghĩ thế nào?”
Biểu cảm Trì Chúc không đổi, gật gật đầu: “Nói vậy cũng có lý, con với A Tố công bố hay không công bố ra ngoài cũng giống như nhau, hai người chúng con đều lớn tuổi rồi, cũng không quan tâm những hình thức này, tự mình sống tốt là được.”
Phương Tố “ừ” một tiếng: “Con cũng nghĩ như vậy.’
Bà cụ chớp máy, lần này bà nhìn Phương Tố: “Vậy thì nói qua vấn đề này, chính là khi nào các con đi lấy giấy đăng ký, hay là để đợi sau?”
Phương Tố mím môi không nói chuyện.
Trì Chúc đưa mắt nhìn bà cụ, lông mày lờ mờ nhíu lại: “Mẹ, chuyện này nên để con hỏi.”
Bà cụ ngay lập tức ngưng lại, vỗ tay một cái: “Ai chà, là mẹ lắm mồm, là mẹ lắm mồm rồi, vừa khéo mẹ hỏi như vậy, chuyện tái hôn này, quả thực đúng là nên để A Chúc mở miệng trước.”
Trì Chúc ngước mắt nhìn Phương Tố, hình như có chút bất lực.
Ông nói: “Vốn dĩ chuyện này, tôi còn muốn để lúc tối nhắc lại với bà, nhưng bây giờ đã nói đến chuyện này rồi, vậy tôi cũng không thể trốn tránh nữa.”
Ông đặt đũa và bát trong tay xuống, sau đó đút tay vào túi mò mò.
Cố Tư ở bên cạnh chớp mắt, nhích lại gần bên cạnh Trì Uyên nói nhỏ: “Ba anh sẽ không mua nhẫn kim cương cầu hôn chứ.”
Trì Uyên nhìn chằm chằm hành động của Trì Chúc, mỉm cười: “Đoán chừng là vậy.”
Chương Tự Chi rụt mặt.
Không cẩn thận rồi, quả thực hôm nay anh ta không nên đến mà.
Bị Cố Tư xem thường không nói rồi, còn phải nhìn một già một trẻ nhà họ Trì rắc cẩu lương, anh ta đây là chọc ai gây ai rồi.
Trì Chúc còn thật sự lấy từ trong túi ra một cái hộp gấm.
Vừa nhìn là hộp nhẫn kim cương.
Phương Tố ở bên cạnh đứng hình ngay lập tức, đều đã lớn tuổi rồi, từ trước đến nay bà chưa từng nghĩ qua muốn một nghi lễ như vậy.
Hai người âm thầm nói lời này ra, thực sự là có thể rồi.
Cầu hôn hay không cầu hôn, mua nhẫn kim cương hay không, cũng không nằm trong mong đợi của bà.
Đương nhiên là Trì Chúc ở trước mặt nhiều người như vậy không thể quỳ xuống cầu hôn, ông chỉ đặt hộp nhẫn trên bàn mở ra rồi đẩy qua, sau đó nhìn Phương Tố.
Ông cũng hỏi rất đơn giản,: “Tái hôn đi, nha?”
Chương Tự Chi đưa tay che mặt mình, không nhìn không nhìn chính là không nhìn.
Mặt Phương Tố đều đỏ ửng.
Bà cũng không quá già mồm, trực tiếp lấy nhẫn kim cương qua, đeo lên tay.
Thực sự bà cũng có rất nhiều nhẫn kim cương, nhưng lúc ly hôn đều để lại chỗ nhà họ Trì.
Đa số đều là do bà tự mình mua, chỉ có lúc đầu kết hôn, có tặng bà một chiếc.
Nhưng bà cũng không thường xuyên đeo, suy cho cùng đồ bao nhiêu năm trước rồi, kiểu mẫu sớm đã qua thời.
Phương Tố nhìn chằm chằm nhẫn kim cương trên tay mình một lúc lâu, sau đó mỉm cười,câu trả lời so với câu hỏi Trì Chúc còn đơn giản hơn: “Ừ.”
Bà cụ ở bên cạnh thở dài: “Cái con bé này, là trách mẹ trách mẹ rồi, nếu mẹ không mở cái miệng này, có lẽ tối hôm nay A Chúc còn có thể làm giống như bộ dáng cầu hôn rồi.”
Phương Tố xua xua tay: “Xem mẹ nói kìa, chúng con đều đã lớn tuổi như vậy rồi, còn cầu hôn cái gì, suy nghĩ hai người nhất trí, nói ra là được rồi.”
Cố Tư ngước mắt nhìn Chương Tự Chi: “Lão Chương anh che mặt làm cái gì vậy? Tại sao cảnh tượng này, người độc thân như anh nhìn không được sao?”
Chương Tự Chi từ từ đưa tay xuống, nhanh chóng nói thêm: “Không phải không nhìn được, mà là tôi đang mắc cỡ thôi.”
Bà cụ thừa dịp chuyển chủ đề lên người Chương Tự Chi.
Bà nhìn Chương Tự Chi: “Tự Chi à, con đừng trách bà nhiều lời, tuổi tác con cũng không nhỏ nữa, bà nội cũng xem con như người trong nhà, nào, con nói xem, con có nhìn trúng cô gái nào chưa.”
Chương Tự Chi vội vàng xua tay: “Bà nội, bà còn không hiểu con sao, buông thả không ràng buộc yêu tự do, con không phải loại người thích bị trói buộc, trước mắt con cũng không muốn tìm.”
Sau đó có thể là sợ Cố Tư chế nhạo, anh ta lập tức nói tiếp: “Nếu anh muốn tìm, thì rất dễ dàng, có rất nhiều cô gái xếp hàng đợi anh chọn.”
Đây là không cần mặt mà, thực sự là mặc kệ tình huống nào, lời nói nào cũng dám nói.
Bà cụ cũng biết Chương Tự Chi như vậy là nói thêm chọc cười.
Bà thở dài: “Người nhà con chắc hẳn rất lo lắng? Bà cũng hiểu thanh niên các con, đều muốn nhiều thời gian tự do tự tại, nhưng có những chuyện đến tuổi này thì nên làm, con nghĩ xem đợi con lớn tuổi rồi, tìm một cô gái không cùng thế hệ với con, tuổi tác hai người chắc chắc đều không nhỏ, thêm việc sinh con đẻ cái, nuôi dạy thế hệ sau, sức khỏe sẽ không theo kịp.”
Chương Tự Chi miễn cưỡng cười haha.
Anh ta có chút không trả lời được, về chủ đề này thực sự anh ta là không biết nói như thế nào.
Cố Tư ở bên cạnh, nhìn biểu cảm lúng túng của Chương Tự Chi rất buồn cười.
Cô đợi một lúc mới mở miếng giúp Chương Tự Chi giải vây: “Bà nội, mấy chuyện này cũng không gấp được, có thể là duyên số còn chưa đến, đợi duyên số đến rồi, chuyện này tự nhiên mà có thể ổn định thôi.”
Bà cụ thuận tiện gật đầu: “Nói cũng phải, chuyện này, quả thực cũng không gấp được.”
Cố Tư giúp như vậy, chủ đề coi như cứ vậy ngừng lại.
Chương Tự Chi xoa tay, biểu cảm có chút ngượng ngùng.
Bữa ăn này anh thực sự là vô cùng không được tự nhiên.
Thực sự lúc trước anh ta chưa từng để ý những chuyện này, chỉ là bây giờ nhìn thấy có người ở trước mặt mình thể hiện tình cảm, nhiều nhiều ít ít sẽ có một chút khuấy động.
Đặc biệt là tối hai hôm trước, chị ba anh ta gọi điện thoại cho anh ta, nói là ba anh ta gần đây sức khỏe không được tốt lắm, nhắc mãi bản thân bây giờ chỉ có một nguyện vọng, chính là muốn nhìn thấy anh ta thành lập gia đình.
Giọng cô ba Chương trong điện thoại còn xem như tạm được, không nổi giận, cũng không có mệnh lệnh muốn anh nhất định như thế nào.
Nhưng Chương Tự Chi nghe xong, trong lòng nhiều ít cũng có chút khó chịu.
Thực sự ông cụ gần đây sức khỏe không tốt lắm, bác sĩ gia đình ở bên cạnh phòng ông cụ.
Thường xuyên theo dõi tình hình sức khỏe của ông.
Lời này lúc trước ông cụ nói không ít.
Nhưng anh ta vẫn luôn xem như không có chuyện gì.
Bây giờ lúc này nói ra, thì lại có cảm giác rất khác.
Edit by Yến.