Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 700 chương.
Tùy Mị rốt cuộc cũng chọn được một địa điểm làm cô ta vừa lòng. Cô ta hàng động cũng rất nhanh, ngày hôm sau đã bắt đầu sắp xếp để tiễn bà cả đi.
Bà cả còn chưa thu dọn đồ đạc, thấy Tùy Mị vội vàng như vậy, bà ta thấy hơi kinh ngạc, “Mị Mị à, mẹ còn chưa chuẩn bị được cái gì nữa, chắc là không thể đi nhanh như vậy được đâu con.”
Tùy Mị giúp bà cả sắp xếp vali, “Không có việc gì đâu me. Mẹ qua bên đó thì cứ ở khách sạn trước đi đã, con bảo quản gia đi theo mẹ đến đó. Quản gia giúp mẹ thuê nhà rồi ổn định xong xuôi hết cả thì sẽ về lại bên này.”
Tùy Mị nói xong những lời này thì đứng dậy, cô ta quay người nhìn về phía bà cả, “Bên chỗ con chắc là cũng rất nhanh là có thể xong hết cả rồi, đến lúc đó con sẽ đi tìm mẹ sau.”
Bà cả nhìn chằm chằm vào Tùy Mị, hốc mắt bà ta lại đỏ lên. Bà ta nói, “Có phải con cũng cảm thấy ở lại đây không vui vẻ gì phải không? Nếu như con cảm thấy sống ở nhà này không thoải mái, vậy chúng ta cùng nhau rời khỏi đây thôi. Con đừng nghĩ đến mấy cái trách nhiệm kia làm gì, những trách nhiệm kia của nhà họ Tùy không nên để cho con gánh vác.”
Tùy Mị đi qua ôm bà cả, “Con đặt trước vé máy bay cho mẹ rồi đấy. Quản gia cũng đã sắp xếp mọi thứ xong rồi, tới nơi sẽ có xe qua đón hai người, con cũng đã đặt khách sạn cho mẹ luôn rồi.”
Bà cả khẽ cau mày, bà ta cảm thán một tiếng, “Sao con lại gấp gáp như vậy chứ?”
Tùy Mị không trả lời bà ta. Cô ta thu dọn tất cả đồ dùng, giấy tờ cần thiết cùng với quần áo xong thì kéo vali đưa bà cả xuống lầu.
Quản gia đang đợi bọn họ ngay ở cổng.
Quản gia cũng đã già rồi, ông ta nhìn thấy bà cả càng ngày càng phờ phạc, trong lòng ông ta thật sự cũng có chút không đành lòng.
Quá trình lớn lên của Tùy Tĩnh ông cũng người cùng quan sát, nói đến Tùy Tĩnh, hốc mắt của ông quản gia già cũng hơi đỏ lên.
Ông ta còn hỏi một tiếng, hỏi bà cả có muốn đến nhà tang lễ gặp Tùy Tĩnh hay không.
Bà cả nhấp môi hai lần, cuối cùng bà ta lại nói một câu không đi.
Tình trạng bây giờ của bà ta cũng là khó có thể đi xem Tùy Tĩnh được.
Có lẽ Tùy Tĩnh cũng không thích nhìn thấy dáng vẻ như thế này của bà ta.
Bà cả cũng tự biết trạng thái trước mắt của bà ta không tốt một chút nào.
Sự ra đi của Tùy Tĩnh là một thảm họa đối với bà ta.
Không còn có cách nào để xây dựng lại thế giới của bà ta nữa rồi.
Suốt đêm qua bà cả đã không ngủ nổi, bà ta đã suy nghĩ về cuộc sống của bản thân trong quá khứ và cả tương lai sau này.
Nên làm như thế nào bà ta mới có thể kết nối những chỗ đã bị chia cắt này lại với nhau được.
Bà ta cũng nhớ tới những lời mà ngày hôm qua ông cụ đã nói lúc đứng ở lầu hai.
Bà ta biết bà ta không thoát khỏi chuyện này nổi nhưng những người khác đã có thể đi ra và bắt đầu một cuộc sống mới.
Bà ta đã không còn hợp với cái nhà này nữa.
Bà ta coi Tùy Tĩnh như một vết sẹo trong tim, vảy của vết sẹo đó sẽ càng ngày càng dày hơn và không bao giờ có thể khép lại được.
Nhưng là dường như tất cả mọi người trong cái nhà này đều sắp quên đi sự tồn tại của người đó rồi.
Dường như tất cả mọi người đều muốn xóa đi dấu vết của Tùy Tĩnh
Tùy Mị tiễn bà cả và quản gia lên xe. Cô ta dặn dò mọi người đi đường phải cẩn thận xong sau đó nhìn xe chạy ra khỏi nhà tổ. Lúc này cô ta mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi và cảm thấy yên tâm hơn.
Từ nay về sau, cho dù nhà họ Tùy có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không liên lụy gì đến bà được.
Sau khi bà cả Tùy rời đi, Tùy Mị đã gửi một tin nhắn cho Trì Uyên.
Cô ta cũng không biết Trì Uyên có thể nhìn thấy tin nhắn này hay không nữa, dù sao cái gì nên nói thì cô ta cũng đã nói ra hết cả rồi.
Hôm nay ông cụ ra ngoài, cô ta cũng không biết ông cụ đi chỗ nào.
Tùy Mị chờ một chút rồi đi đến phòng của ông cụ.
Cô ta mở cửa bằng chìa khóa dự phòng rồi đi đến bên cạnh tủ quần áo.
Sau đó cô ta mở két sắt trong tủ quần áo của ông cụ một cách quen thuộc.
Các tài liệu trong két sắt vẫn còn ở đó.
Tùy Mị nhìn vào thì thấy có thêm một vài tài liệu mới xuất hiện, nhưng những tài liệu này cũng chỉ là chi tiết biên lai ở nước ngoài, cũng như một số chi tiết mua bán mà thôi.
Tùy Mị ghi lại sơ qua chúng một chút, cô ta phát hiện doanh số bán hàng gần đây rõ ràng đã giảm đi rất nhiều.
Ít nhất là so với trước đây thì số lượng tài khoản đã giảm xuống.
Chẳng qua nếu xét về tổng doanh số tiêu thụ thì tổng số lượng cũng không nhỏ đâu.
Lần này Tùy Mị không chụp ảnh mà cô ta chỉ đơn giản là xem qua một chút và đặt lại tài liệu vào chỗ cũ.
Cô ta có chút không rõ rốt cuộc gần đây ông cả và ông cụ đang thảo luận cái gì.
Gần đây ông cả luôn là nửa đêm đi ra ngoài rồi rạng sáng ngày hôm sau mới trở về.
Chắc là ông ta đã ở bên ngoài làm việc gì đó không thể để cho người khác biết được.
Tùy Mị kiểm tra xong lập tức ra khỏi phòng của ông cụ sau đó khóa cửa lại. Cô ta đi về phía phòng của bản thân.
Chỉ là cô ta vừa mới đi đến đầu cầu thang của lầu hai thì cô ta thấy ngay ông cụ đã về đang ở dưới lầu.
Nhìn qua sắc mặt của ông cụ không được tốt lắm, hình như ông cụ còn có chút tức giận.
Tùy Mị liếc mắt một cái, vốn dĩ cô ta định đi qua chào hỏi với ông cụ một tiếng nhưng thấy vẻ mặt ông cụ như vậy thì cũng thôi.
Tùy Mị xoay người trở về phòng mà ông cụ thì lại đứng ở dưới lầu một lúc lâu.
Sau đó có người làm đi đến nói bà cả đã rời đi.
Tâm trạng của ông cụ vốn đã không tốt rồi bây giờ lại nghe nói như vậy ông cụ lập tức nện cây gậy chống xuống đất, giọng nói của ông cụ mang theo sự tức giận, “Đi rồi càng tốt. Đồ xúi quẩy! Nhiều chuyện xảy ra như vậy đều là do nó khóc mà ra cả.”
Người làm cũng không dám nhiều lời mà vội vàng lui ra ngoài.
Ông cụ chờ trong chốc lát rồi ngồi luôn trên ghế sô pha ở phòng khách.
Tùy Mị không xuống dưới này, dưới lầu cũng không có người làm. Nhất thời vậy mà ông cụ không có lấy một ai để mà trò chuyện cả.
Ông cụ cứ ngồi im lặng như vậy gần nửa tiếng, sau đó ông cả gọi điện thoại tới.
Ông cụ nhanh chóng nghe điện thoại và hỏi thẳng, “Bên kia nói như thế nào rồi?”
Giọng nói của ông cả ở trong điện thoại có chút trầm thấp, “Cũng chưa có nói nhiều lắm, chỉ nói là bây giờ có một ít người không giữ nổi, có thể phải đi vào đó.”
Ông cụ nói một câu vô dụng, sau đó còn nói tiếp, “Đã đảm bảo với ba sẽ không có chỗ nào sai sót cả, cuối cùng bây giờ lại phạm phải cái lỗi lớn như vậy đấy.”
Ông cả không nói gì cả, dù sao những chuyện này đều xảy ra trước khi ông ta tiếp quản ngân hàng tư nhân nên không liên quan nhiều gì đến ông ta.
Ông ta cũng không có cách nào để nhận xét cái gì.
Ông cụ bị tức đến nổ phổi cứ lẩm bà lẩm bẩm câu gì đó, sau đó ông cụ còn nói, “Con có bảo người qua bệnh viện xem thử một chút chưa? Còn có người phụ nữ kia nữa, đã biết bây giờ cô ta đang ở chỗ nào chưa? Đám vô dụng này cũng thật là, vậy mà để cho người ngoài xâm nhập vào được, trước kia nuôi lâu vậy thật đúng là lãng phí mà.”
Ông cả lập tức thở dài một hơi, “Tạm thời còn chưa điều tra bên chỗ bệnh viện, mấy chuyện bên này cũng chưa giải quyết xong con sợ làm vậy lại liên lụy lòi ra chuyện khác mất.”
Ông cụ gật đầu bảo như vậy cũng đúng, “Không thể vội vã, càng là lúc này càng không thể mất bình tĩnh.”
Ông cả suy nghĩ chút rồi nói, “Có thể có người chúng ta thật sự giữ không nổi, tạm thời cũng chỉ có thể nghĩ cách để bọn họ đừng khai chúng ta ra thôi.”
Ông cụ cảm thán một chút, “Vốn định để con tiếp quản việc làm ăn ở bên này, ai mà biết được cơ chứ, con còn chưa kịp bắt đầu ở đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi.”
Ông cả chờ ông cụ nói xong còn nói tiếp, “Con luôn cảm thấy hình như có người cố ý nhằm vào chúng ta.”
Ông cụ gật đầu, “Đúng vậy, chắc chắn là bị người nhằm vào rồi. Bao nhiêu năm qua có xảy ra chuyện gì đâu cơ chứ. Vậy mà hết lần này tới lần khác lại xảy ra sự cố ở thời điểm này. Khoảng thời gian trước có nhiều người đồng thời mất tích như vậy ba biết ngay là sắp có chuyện xảy ra mà.”
Vốn dĩ ông cụ muốn giao phó tất cả mọi việc cho ông cả để ông cả lo liệu mấy chuyện tiếp theo. Ai ngờ ông cụ vội vàng hấp tấp như vậy nhưng cuối cùng vẫn không kịp.
Hai người cũng không bàn bạc ra được kết quả nào cả.
Ông cụ cũng chỉ có thể dặn dò ông cả qua điện thoại là nhất định phải bình tĩnh, quan sát xem thử sau đó có chuyện gì xảy ra nữa hay không rồi bọn họ sẽ làm việc tùy theo hoàn cảnh.
Edit by Nhài.