Tử Thư thuê xe đưa Trì Uyên và Cố Tư đi đến Thiên Nhai Hải Giác.
Cố Tư biết con đường này.
Trên đường đi, Cố Tư và Trì Uyên đều không nói chuyện.
Cố Tư chỉ đơn thuần chưa tỉnh ngủ, còn Trì Uyên thì kiệm lời bẩm sinh.
Tử Thư thử điều tiết bầu không khí, ai ngờ phát hiện không làm nổi nên đành từ bỏ.
Bởi vì đi hơi muộn nên khi đến nơi, khu danh lam thắng cảnh đã chật kín người.
Tử Thư đi mua vé, anh ta chuẩn bị rất đầy đủ, đưa cho Cố Tư và Trì Uyên mỗi người một cái mũ.
Bên này hơi nóng, mặt trời chầm chậm nhô cao.
Cố Tư và Trì Uyên đứng tại chỗ chờ Tử Thư, hai người vẫn không nói chuyện.
Thực ra trước kia có vô số lần hai ngườihọ nhìn nhau không nói gì như vậy.
Cho nên lúc này không hề cảm thấy xấu hổ.
Người tới khu danh lam thắng cảnh đa số là các cặp đôi.
Mọi người kề vai sát cánh cười đùa.
Cố Tư quay đầu nhìn sang.
Có lẽ sự đối lập khá rõ ràng, trên mặt cô bất giác lộ vẻ hâm mộ.
Trì Uyên không có một phản ứng nào, anh chỉ hơi mất kiên nhẫn nhìn về phía
Tử Thư.
Cố Tư nhìn những cặp đôi đó đi mua vé, vào khu lam thắng cảnh, cô chép miệng.
Một lát sau Tử Thư cầm vé đi tới, ba người vào khu danh lam thắng cảnh.
Không ai đề xuất đến nơi là phải tới chỗ hai tảng đá ở Thiên Nhai Hải Giác.
Ba người thăm thủ bên trong trước, đidạo ở quảng trường.
Tử Thư chỉ vào sao Thiên Nhai Hải Giác giữa quảng trường, “Nhìn kìa, hai người qua đó chụp kiểu ảnh đi, đẹp quá đi mất”
Trì Uyên và Cố Tư đồng thời xụ mặt nhìn anh ta.
Tử Thư đã móc máy ảnh ra, ai ngờ thấy cảnh này, anh ta hậm hực cất đi.
Lần trước Cố Tư từng tới đây, cô đã đi hết bên này.
Lúc đó Thẩm Bẫn còn giới thiệu một hồi.
Nhớ khi đó Thẩm Bân muốn kéo Cố Tư chụp ảnh.
Lúc đó Tử Thư từ chối giúp cô.
Thực ra Cố Tư cũng không muốn chụp ảnh chung với một người xa lạ lắm.
Trong lòng sẽ cảm thấy là lạ.Nhưng giờ ở cùng Trì Uyên, cô cũng không muốn chụp ảnh.
Chủ yếu là, cô nhận ra sự kháng cự của Trì Uyên.
Ba người đi tiếp một đoạn bên trong, sau đó dường như Trì Uyên hơi mất kiên nhẫn, “Chẳng phải bảo đi Thiên Nhai Hải Giác gì đó sao, mau qua đó đi, lát nữa buổi trưa ánh mặt trời rất độc, không chịu được.”
Tử Thư nhìn Cố Tư rồi nói, “Đúng vậy đúng vậy, chúng ta qua đó xem đi.”
Cố Tư không có ý kiến gì, chuyển này cô chẳng hề vui vẻ.
Thực ra chính cô cũng hơi bất ngờ.
Trước kia cô vốn mong chờ có thể đi du lịch cùng Trì Uyên, vui chơi khắp nơi.
Giờ cũng coi như thỏa niềm mơ ước.
Ai ngờ cô không hề vui vẻ.
Có lẽ do đã đợi quá lâu nên chờ mong cũng phai nhạt.
Ba người đi về phía Thiên Nhai Hải Giác, bên đó còn có những tảng đá rất nhiều người đang chụp ảnh.
Lần trước Cố Tư cũng chụp, chỉ có điều khi đó tâm trạng cô còn tệ hơn lần này.
Trì Uyên nhíu mày nhìn hai tảng đá, bên cạnh đó có rất nhiều người vây quanh.
Anh đút hai tay vào túi quần, không có ý định qua đó.
Tử Thư chờ một lát, thấy mấy người chụp ảnh đi xuống, anh ta vội đẩy Cố Tư, “Mau lên màu lên, tôi chụp ảnh cho cô.”
Cố Tư không từ chối, cô đi qua đó.
Tử Thư cầm máy ảnh tạo dáng, sau đó chậc chậc hai cái, “Trống quá, bên này trống quá, ài, sếp, anh đứng bên này tôi xem nào.”
Sao Trì Uyên lại không biết ý đồ của Tử Thư.
Anh nghĩ ngợi rồi bước qua đó, đứng ở bên còn lại của tảng đá cùng với Cố Tư.
Tử Thư lập tức mừng rỡ, chính là tư thế này, anh ta chụp lia lịa mấy tấm.
Anh ta còn nói với Cố Tư và Trì Uyên, “Hai người cười lên nào, sao cứ xụ mặt ra thế.”
Cố Tư nhếch miệng cho có lệ.
Trì Uyên cũng không phải người hay cười, anh chỉ nhìn Tử Thư, “Chụp nhanh lên, người khác còn đang chờ đấy.”