Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 700 chương.
Trì Uyên đến Club của Chương Tự Chi hơi muộn một chút.
Chẳng qua Chương Tự Chi đã không ở, chỉ còn có Lương Ninh Như đang ngồi chờ ở đây.
Trì Uyên cảm thấy hơi ngạc nhiên. Anh có quen biết với Lương Ninh Như nên anh cũng trực tiếp hỏi thẳng luôn, “Tự Chi đâu rồi?”
Lương Ninh Như đứng dậy đi tới bắt tay Trì Uyên, “Anh ta đi hẹn hò rồi, hẹn con gái đi xem phim, anh ta bảo tôi chờ anh ở đây.”
Trì Uyên cau mày, “Hẹn hò sao? Với bạn gái à? Cậu ấy có bạn gái lúc nào vậy? Sao không thông báo cho chúng tôi biết một chút chứ?”
Lương Ninh Như cười hỏi, “Sao vậy? Trước đây cậu chủ nhỏ nhà họ Chương chưa dắt bạn gái ra mắt với các anh sao?”
Trì Uyên lắc đầu, “Đúng là không có. Trừ chúng tôi ra thì bên cạnh cậu ấy thật sự không có bạn khác phái nào hết.”
Lương Ninh Như cau mày, rõ ràng cô ta hơi bất ngờ.
Trì Uyên cũng không biết tối nay Lương Ninh Như đang đợi ở đây để gặp anh
Hôm nay anh đến là để nói với Chương Tự Chi những gì Tùy Mị đã tiết lộ với anh và lên kế hoạch cho những hành động tiếp theo của bọn họ.
Nhưng anh cũng không định nói những tin tức này cho Lương Ninh Như biết.
Lương Ninh Như biết càng nhiều thì nhà họ Tùy càng không thể thoát khỏi chuyện này được.
Mặc dù anh cũng không muốn nhà họ Tùy có thể thoát ra hoàn toàn, nhưng nể tình Tùy Mị nên anh không muốn nhà họ Tùy có kết cục quá tồi tệ.
Trì Uyên che giấu suy nghĩ trong ánh mắt rồi chào hỏi với Lương Ninh Như, “Chào cô.”
Hai người ngồi ở đây nói chuyện nhưng không có Chương Tự Chi làm trung gian điều hòa nên bầu không khí thật sự có chút lúng túng.
Lúc này Lương Ninh Như mới nhận ra vừa rồi cô ta để Chương Tự Chi rời đi là một quyết định qua loa đến nhường nào.
Nói một cách chính xác, cô ta và Trì Uyên vẫn là những người xa lạ với nhau. Những tin tức mà hiện tại Trì Uyên nắm giữ hầu như đều là những chuyện khá bí mật, anh không thể nào tùy tiện nhìn thấy ai đều nói ra được.
Cho nên những lời mà anh có thể nói bây giờ thật sự không nhiều lắm.
Cô ta mím môi. Cô ta đã cảm thấy được cuộc trò chuyện với Trì Uyên đêm nay cũng sẽ không suôn sẻ cho lắm.
Quả nhiên, Trì Uyên cũng chỉ nói sơ qua một chút chuyện lần trước bên chỗ ngân hàng tư nhân bị kiểm tra đột xuất chứ không nói ra thêm tin tức hữu dụng nào nữa cả.
Sau đó anh thấy trời cũng khá khuya nên anh lấy cớ nói có vợ đang mang thai ở nhà nên muốn về sớm một chút, anh sợ vợ ở nhà lo lắng.
Đây cũng không phải hoàn toàn là lấy cớ, chuyện này cũng là sự thật.
Lương Ninh Như cũng biết hôm nay chỉ có thể có kết quả như thế này thôi.
Cho nên cô ta gật đầu, “Được rồi, trời cũng đã khuya tôi cũng phải về rồi.”
Cả hai cùng nhau đi ra khỏi Club của Chương Tự Chi.
Vốn dĩ Trì Uyên còn muốn đưa Lương Ninh Như về nhưng Lương Ninh Như từ chối. Cô ta nói cô ta chưa về nhà, cô ta còn muốn đi dạo ở chỗ khác trước đã.
Trì Uyên cũng không khách sáo với cô ta, anh gật đầu rồi rời đi.
Lương Ninh Như đợi xe của Trì Uyên lái đi sau đó cô ta suy nghĩ một chút thì đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Cô ta đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại rồi cuối cùng đi bộ đến gần rạp chiếu phim. Sau đó cô ta nhớ ra Chương Tự Chi nói hôm nay anh ta hẹn một cô gái đi xem phim.
Cô ta cũng không biết cô ta đang nghĩ cái gì nữa, có lẽ cô ta chỉ muốn làm cho Chương Tự Chi thấy khó chịu cũng nên. Thế là cô ta nhanh chóng đi về hướng của rạp chiếu phim.
Bộ phim Chương Tự Chi xem đã được chiếu rồi.
Lương Ninh Như xem giờ, dựa theo thời gian mà Chương Tự Chi đi ra ngoài đến xem, chỉ cần cô ta chờ một lúc nữa là bộ phim Chương Tự Chi đang xem cũng sẽ kết thúc.
Cô ta chỉ loanh quanh chỗ này như thế, cô ta mua một ít đồ ăn vặt rồi lơ đãng nhìn hoàn cảnh xung quanh.
Sau đó đừng nói, cô ta thật sự đoán đúng rồi.
Qua tầm nửa tiếng, Lương Ninh Như đã nhìn thấy Chương Tự Chi và một cô gái đi ra từ lối ra của rạp chiếu phim.
Lương Ninh Như nhếch mép cười đi thẳng tới chỗ anh ta, “Cậu chủ Chương, cũng trùng hợp quá nhỉ.”
Chương Tự Chi và cô gái kia trông không giống một cặp đôi chút nào cả, hai người bọn họ đi cách nhau một đoạn ngắn.
Chương Tự Chi thấy Lương Ninh Như đi tới thì rõ ràng rất ngạc nhiên.
Anh ta dường như quên mất bên người anh ta còn có một cô gái đi cùng, anh ta nhanh chóng chạy tới trước mặt Lương Ninh Như, “Sao cô lại ở chỗ này? Không phải cô đang ở trong Club với A Uyên sao?”
Lương Ninh Như nghe anh ta nói như vậy thì không kiềm chế được mà đập vào cánh tay Chương Tự Chi một cái, “Anh còn có mặt mũi nói chuyện này à. Tôi với Trì uyên có quen biết gì nhau đâu. Hai người ngồi nói chuyện với nhau, đã thế còn nói về chủ đề như thế kia thì làm sao nói ra cho được? Cái đồ…”
Cô ta còn chưa kịp nói xong thì Từ Giai Ninh đứng ở bên cạnh đã đi tới, cô ta cười xởi lởi hỏi, “Tự Chi, đây là ai vậy? Là bạn của anh sao? Anh mau giới thiệu cho em biết nào.”
Lúc này Lương Ninh Như mới quay đầu nhìn cô gái bên cạnh Chương Tự Chi.
Cô gái này rõ ràng là còn rất trẻ, lúc cười thì mắt cong lên làm cho người khác thấy rất thoải mái.
Lương Ninh Như chậc chậc mấy lần, “Một cô gái tốt như vậy mà làm một cặp với anh thật là phí của trời mà.”
Chương Tự Chi ấy một tiếng, mở miệng ra là nói tục, “Cái đồ bà chằn…”
Vừa thốt ra lời anh ta đã nhận ra nói như thế không ổn lắm nên vội vàng tìm cách bù đắp, “Nói chuyện không thành công sao cô không về nhà đi, không phải cô qua đây là cố ý muốn gặp tôi đấy chứ? Ha ha, có phải cô cảm thấy không có tôi là không làm được chuyện gì không hả? Chuyện này nhất định phải có tôi mới có thể tiếp tục tiến hành đúng không?”
Cái đồ da mặt dày này, anh ta luôn luôn tự tin đến không biết xấu hổ như vậy.
Lương Ninh Như cau mày, “Anh đừng có mà nằm mơ. Chủ yếu là tôi với Trì Uyên không quen nhau lắm nên anh ta không có kiên nhẫn phân tích mấy chuyện này với tôi thôi. Hai chúng tôi mới nói chuyện được một lúc thì anh ta tìm cớ đi rồi. Tác dụng của anh chỉ là làm người trung gian điều tiết bầu không khí mà thôi, thực sự không có gì khác nữa.”
Chương Tự Chi vò tóc, “Cô không cần giải thích, tôi hiểu cả mà.”
Lương Ninh Như có chút bất đắc dĩ, anh ta biết cái gì cơ chứ.
Chương Tự Chi quay người nhìn Từ Giai Ninh ở bên cạnh một chút, sau đó anh ta lại nhìn Lương Ninh Như. Anh ta hỏi thử, “Vậy hay là bây giờ tôi gọi A Uyên ra đây được không?”
Đã mấy giờ rồi cơ chứ, sao có thể lại gọi người ta ra đây vào giờ này được.
Lương Ninh Như lại đập một cái vào vai Chương Tự Chi, “Được rồi, muộn như vậy rồi còn gọi gì nữa. Tôi mà biết trước mọi chuyện sẽ như thế này tôi đã không chờ trong Club của anh. Loại người như anh cơ bản chính là không đáng tin cậy.”
Chương Tự Chi nghe vậy lại thấy không vui.
Anh ta quay đầu lại nói với Từ Gia Ninh trước, “Giai Ninh, em đi về trước đi, hôm nay anh có chút chuyện nên không đi dạo phố với em được nữa. Anh đi giải quyết chuyện này trước đã.”
Chương Tự Chi cũng không chờ Từ Giai Ninh phản ứng mà đã quay đầu lại rồi nói với Lương Ninh Như, “Hôm nay tôi cũng không tin. Nào, cô về Club với tôi, tôi sẽ gọi Trì Uyên qua đó. Tôi sẽ để cho hai người lại nói cho rõ ràng những thông tin đó một lần nữa.”
Anh ta cũng không cho Lương Ninh Như có cơ hội phản ứng lại mà đã nắm lấy tay Lương Ninh Như rồi đi hướng ra phía ngoài trung tâm thương mại.
Vừa đi Chương Tự Chi còn vừa nói với Từ Giai Ninh bị anh ta bỏ lại phía sau, “Anh không tiễn em nên em tự bắt taxi về đi nhé.”
Từ Giai Ninh đứng nguyên tại chỗ nhìn Chương Tự Chi kéo tay một người phụ nữ khác rời đi. Ban đầu cô ta lộ ra vẻ mặt không thể tin được sau đó mới cười tự giễu.
Rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy chứ?
Lương Ninh Như cũng không ngờ Chương Tự Chi sẽ có phản ứng như thế này.
Cô ta kêu ấy vài tiếng nhưng Chương Tự Chi hoàn toàn không quan tâm, anh ta kéo cô ta đi thẳng ra khỏi trung tâm thương mại.
Chương Tự Chi trực tiếp kéo cô ta đẩy vào trong xe của mình, “Đừng động đậy, cô cứ ngồi đàng hoàng cho tôi. Tôi gọi cho Trì Uyên ngay bây giờ đây.”
Cửa xe mở ra, một tay Chương Tự Chi đặt ở cửa xe, một tay khác cầm điện thoại gọi cho Trì Uyên.
Trì Uyên hiển nhiên rất kinh ngạc, anh nghe máy, vừa mở miệng đã gọi một tiếng Tự Chi.
Chương Tự Chi lập tức ào ào tuôn ra một tràng, anh ta nói, “A Uyên, không phải hôm nay đã nói là bàn chút chuyện bên chỗ ngân hàng tư nhân sao? Có chuyện gì vậy? Có phải là không có tôi ở một bên nên hai người không biết phải bắt đầu như thế nào đấy chứ? Vậy anh thấy như thế này thì sao, lúc trước hơi bận một chút nhưng tôi cũng vừa xong chuyện rồi, bây giờ anh qua đây rồi ba người chúng ta gặp mặt nói cho rõ ràng chuyện này thì thế nào?”
Trì Uyên bị anh ta làm cho tức cười, “Cậu có bị khùng không vậy? Cậu thật sự không nhìn xem thử mấy giờ rồi à?”
Chương Tự Chi giơ điện thoại ra liếc một cái, “Cũng được mà, còn chưa khuya lắm mà.”
Trì Uyên cười nhạo anh ta một tiếng, anh còn chưa kịp nói gì điện thoại đã bị người khác cầm đi.
Sau đó Chương Tự Chi nghe được giọng của Cố Tư. Cố Tư nói, “Lão Chương, nếu như anh cảm thấy sung sức quá mà không có chỗ phát tiết thì anh ra ngoài tìm một cô gái nào đó đi. Anh mà cứ như thế này tôi thật sự sợ anh sinh bệnh luôn đấy.”
Cái cô này nói chuyện lúc nào cũng khó nghe như vậy cả.
Chương Tự Chi ngay lập tức đã bị mấy lời của Cố Tư chặn họng không phản bác được câu nào.
Sau đó đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Cố Tư và Trì Uyên, cô nói, “Cúp máy đi, không cần để ý đến anh ấy làm gì.”
Chương Tự Chi đứng tại chỗ trừng lớn hai mắt. Nhìn thử xem, nhìn thử xem, đang nói cái gì vậy cơ chứ.
Chương Tự Chi vừa mở miệng muốn nói chuyện, bên kia quả nhiên đã cúp máy luôn.
Lương Ninh Như ngồi ở trong xe, cô ta nhìn Chương Tự Chi với ánh mắt xem thường, “Anh xem thử mấy mối quan hệ của anh kìa.”
Edit by Nhài.