Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch gần 800 chương.
Trái lại Lương Ninh Như rất khiêm tốn, “Cái gì mà cũng không tệ chứ, so với chỗ ở của anh thì đơn sơ hơn rất nhiều mà.”
Chương Tự Chi lắc đầu, “Không giống nhau.”
Nhưng cụ thể thì có chỗ nào không giống thì anh ta lại không nói.
Chương Tự Chi đi qua đi lại trong phòng khách rồi đi qua phòng ngủ Lương Ninh Như nhìn một chút cứ như thể anh ta rất quen với nơi này.
Diện tích phòng ngủ không lớn nên chỉ mới kê một chiếc giường và một chiếc tủ là gần như đầy phòng rồi.
Phòng được sửa sang lại rất sạch sẽ, hơn nữa nhìn qua vô cùng ấm cúng.
Có một cái bình hoa trên tủ đầu giường, trong bình hoa có hai bông hồng tươi.
Chỉ từ bình hoa thôi cũng có thể biết được, Lương Ninh Như là một người rất yêu cuộc sống.
Lương Ninh Như đi tới, cô ta khoanh tay dựa vào khung cửa, “Đúng rồi, tôi vẫn luôn rất tò mò, anh quen biết Cố Tư thông qua Trì Uyên sao?”
Lương Ninh Như nhớ có một lần cô ta nhận được báo cáo nói Club của Chương Tự Chi đang thực hiện giao dịch bất hợp pháp. Cô ta và đồng nghiệp đi qua kiểm tra đột xuất thì vừa lúc nhìn thấy Cố Tư và Chương Tự Chi đang đánh mạt chược, lúc đó không có Trì Uyên.
Lúc sau Cố Tư gọi điện thoại thì Trì Uyên mới đến.
Vào thời điểm đó, mối quan hệ giữa Chương Tự Chi và Cố Tư nhìn qua đã rất tốt rồi.
Anh ta dường như không coi Cố Tư là vợ của bạn mình.
Chương Tự Chi lắc đầu, “Không phải, tôi với Tiểu Tư quen nhau không liên quan gì đến A Uyên cả.”
Nói xong anh ta bật cười, không biết anh ta nhớ đến cái gì mà giọng nói của anh ta bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, “Tôi quen biết riêng hai vợ chồng bọn họ.”
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi một chút rồi gật đầu, “Tôi chỉ là thấy quan hệ giữa anh và cô ấy rất tốt.”
Chương Tự Chi còn nói thêm, “Tính của cô ấy rất hợp tôi, tôi có thể chơi với cô ấy được. Nói thật, nhiều năm như vậy tôi cũng không có người bạn khác giới nào cả, Tiểu Tư là người đầu tiên.”
Lương Ninh Như cong khóe miệng, một lát sau cô ta lại hỏi, “Vậy anh và bạn gái thì sao? Hai người các anh quen nhau được bao lâu rồi? Ngày đó tôi xem hai người các anh ở chung thì cảm thấy hình như hai người cũng mới quen nhau thì phải.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như, vẻ mặt của anh ta hơi ngạc nhiên, “Cô xem người cũng chuẩn đấy nhỉ, đúng là tôi với Giai Ninh cũng mới quen biết nhau không lâu lắm.”
Nếu tính cho kỹ thì anh ta và Từ Giai Ninh cũng mới quen biết nhau hơn hai tháng chứ mấy.
Anh ta đi uống rượu với bạn bè, người bạn đó mang theo một cô gái, cô gái kia mang theo Từ Giai Ninh.
Vì vậy, anh ta đã gặp Từ Giai Ninh theo cách này.
Anh ta cảm thấy Từ Giai Ninh rất tốt, mặc dù đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau nhưng Từ Giai Ninh rất hào phóng và không hề khúm núm.
Không khí buổi tối hôm đó thật tốt.
Trước khi đi, chính Từ Giai Ninh là người lên tiếng trước, hai người lưu lại thông tin liên lạc của nhau.
Thật ra lúc đó Chương Tự Chi cũng không hề suy nghĩ nhiều, nhưng vì sao sau đó bọn họ lại liên lạc với nhau nhỉ?
Chương Tự Chi suy nghĩ một chút, chắc là lúc đó anh ta khoác lác trước mặt Cố Tư.
Nếu lúc đó anh ta thực sự muốn nhanh chóng có bạn gái thì Từ Giai Ninh là người duy nhất anh ta có thể nghĩ đến.
Thế là anh ta cũng da mặt dày gọi điện liên lạc với cô ta.
Từ Giai Ninh cũng không từ chối anh ta.
Lương Ninh Như gật đầu, “Đã ở bên con gái nhà người ta rồi thì đối xử với cô ấy cho tốt. Chương Tự Chi, ấn tượng lúc trước của tôi đối với anh cũng không quá tốt nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy có lẽ anh là một người đàn ông có trách nhiệm.”
Chương Tự Chi hừ nở nụ cười, “Đương nhiên là vậy rồi.”
Bên chỗ phòng bếp, người Chương Tự Chi mang đến sửa xong chỗ trên sàn xong lại bắt đầu sửa vòi nước cho Lương Ninh Như.
Người kia qua hỏi Lương Ninh Như có cờ lê và tuốc nơ vít không.
Lương Ninh Như nhanh chóng lấy chúng ra từ tủ bếp.
Cô ta cũng có một bộ công cụ sửa chữa hoàn chỉnh.
Chương Tự Chi cười, “Trong nhà cô chuẩn bị đồ đạc cũng đầy đủ quá nhỉ.”
Lương Ninh Như giúp lấy ra các công cụ theo thứ thự rồi sắp xếp chúng, “Trước đây tôi cũng đã từng sửa vòi nước rồi, chẳng qua lúc đó không có vấn đề gì lớn tôi vẫn có thể tự xoay sở được. Nhưng cái này tôi thật sự sửa không nổi, cuối cùng cũng chỉ có thể đóng van nước.”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như một chút rồi nói, “Đợi sau này có bạn trai thì tốt rồi.”
Lương Ninh Như hùa theo anh ta ừ một tiếng, “Anh nói cũng đúng, hy vọng anh ấy có thể xuất hiện sớm hơn một chút.”
Anh chàng kia sửa vòi nước rất giỏi, chỉ vài phút là anh ta đã có thể sửa xong.
Lương Ninh Như đi tới mở van nước thử xem một chút, quả nhiên đã không sao rồi.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, “Tôi sửa mấy tiếng đồng hồ cũng không xong, cậu vừa đến là sửa xong luôn rồi.”
Cô ta nói lời cảm ơn hết lần này đến lần khác với chàng trai trẻ kia.
Chương Tự Chi ở bên cạnh kêu mấy tiếng, “Tôi mang người tới, cảm ơn tôi là được rồi.”
Người đàn ông ngây thơ này cũng thật là, sao Từ Giai Ninh lại thích anh ta được nhỉ?
Đã thông ống thoát nước xong, cũng sửa xong vòi nước luôn rồi. Theo lý thuyết, Chương Tự Chi đã có thể rời đi với anh chàng kia nhưng Chương Tự Chi lại chỉ xua tay với người kia rồi bảo, “Được rồi, cậu về trước đi, lát nữa tôi tự bắt taxi về. Cậu lái xe về đi.”
Lương Ninh Như sững sờ, cô ta nhìn Chương Tự Chi, “Anh còn chưa về à?”
Chương Tự Chi xoay người lại ngồi xuống ghế sô pha, “Cái cô này, cô nói vậy là ý gì hả? Tôi vừa mới sửa xong đồ cho cô là cô đuổi tôi đi như vậy luôn à? Tôi còn chưa kịp uống xong nước đâu đấy.”
Lương Ninh Như xụ mặt xem anh ta, “Anh cầm đi, về nhà cũng có thể uống mà.”
Chương Tự Chi không quan tâm đến điều đó, anh ta vẫy tay với anh chàng kia.
Vẻ mặt của anh chàng kia có chút là lạ, anh ta cứ như tên trộm nhìn qua nhìn lại giữa Chương Tự Chi và Lương Ninh Như sau đó vội vàng mở miệng, “Cô Lương, cậu út nhà chúng tôi vừa nãy uống hơi nhiều, hay là cô giúp anh ấy nấu tí canh giải rượu với được không?”
Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi, cả khuôn mặt của cô ta đều hiện hai chữ ghét bỏ.
Anh chàng kia nháy mắt với Chương Tự Chi một cái rồi lập tức xoay người rời đi.
Lương Ninh Như không giúp Chương Tự Chi nấu canh giải rượu, cô ta chỉ kéo ghế ngồi ở một bên, “Trời đã khuya như vậy rồi, tôi còn muốn đi ngủ nữa đấy.”
Chương Tự Chi dựa lưng vào ghế, tư thế có chút lười biếng, “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Lương Ninh Như hừ cười một tiếng, “Vậy anh muốn nói cái gì? Anh nói đi, tôi đang nghe này.”
Chương Tự Chi liếm môi một cái, có vẻ anh ta hơi rối rắm, “Cô nói sau này bạn trai và bạn gái nên ở chung như thế nào mới phải? Hoặc nói đúng hơn thì nên làm cái gì để cả hai đều cảm thấy có ý nghĩa vậy? Tôi đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi nhưng tôi thực sự không biết nên hỏi ai đây.”
Thật ra anh ta muốn đi hỏi Cố Tư nhưng anh ta có thể tưởng tượng ra Cố Tư sẽ phản ứng như thế nào khi nghe anh ta hỏi vấn đề này.
Anh ta chắc chắn không thoát nổi cảnh bị cô cười nhạo cho mà xem.
Lương Ninh Như cũng sững sờ một lúc lâu khi nghe thấy những lời này của Chương Tự Chi.
Không phải cô ta muốn chế giễu Chương Tự Chi mà là cô ta cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi này.
Trên phương diện tình cảm này, cô ta với Chương Tự Chi cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn ai được miếng nào đâu.
Lương Ninh Như suy nghĩ một lúc mới nói, “Chắc là đi hẹn hò, ra ngoài ăn cơm xem phim hay gì đó tương tự.”
Trong mấy bộ phim cô ta xem đều diễn như vậy cả mà. Cả hai người ngọt ngào quấn quýt lấy nhau đến nỗi đi vệ sinh cũng không muốn rời xa nhau.
Chương Tự Chi cau mày một cái, cùng nhau ăn cơm, đi xem phim với nhau, mấy cái này thì cũng không khác gì lúc trước mà.
Anh ta luôn cảm thấy bởi vì hai người đã xác lập quan hệ nên chắc chắn phải làm việc gì đó khác chứ.
Nhưng cái việc khác này rốt cuộc là khác như thế nào thì đến tận bây giờ anh ta vẫn không hiểu ra sao cả.
Anh ta thực sự không có tài yêu đương gì cả, anh ta không thể tìm ra nổi con đường đi cho bản thân.
Edit by Nhài.