Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch gần 800 chương.
Lương Ninh Như không thể đưa ra lời khuyên nào tốt cho anh ta. Cuối cùng, cô ta cũng chỉ có thể nói, “Cái này anh đi thảo luận với cô bạn gái nhỏ của anh thì tốt hơn đấy. Anh hỏi thử bạn gái anh mong chờ gì ở anh thì anh thỏa mãn cô ấy, đó chắc là cũng xem như đã làm điều gì đó có ý nghĩa rồi.”
Chương Tự Chi nhìn chằm chằm vào Lương Ninh Như, anh ta suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Nếu là cô thì cô sẽ mong chờ gì ở bạn trai của cô?”
Lương Ninh Như rất ngạc nhiên, thật ra cô ta cũng không mong đợi gì cả.
Cô ta là một người không quan tâm lắm đến mấy chuyện kiểu như thế này mà hơn nữa cô ta cũng không có yêu cầu cao đối với người khác lắm.
Chương Tự Chi lại vội vàng giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy nếu đi hỏi người ta rồi mới đi thực hiện mong muốn đó thì không có tâm lắm, đi làm trước thì sẽ tốt hơn.”
Anh ta có thể có tư tưởng như thế này là rất tốt, Lương Ninh Như gật đầu.
Cô ta suy nghĩ một hồi rồi lại nói, “Tặng hoa đi, con gái đều thích hoa mà.”
Chương Tự Chi nhớ có hai bông hoa hồng trong bình hoa mà anh ta nhìn thấy trong phòng của Lương Ninh Như vừa nãy.
Anh ta nói một câu được sau đó còn hỏi thêm, “Còn có gì nữa không?”
Lương Ninh Như lại suy nghĩ thêm một lát nữa, “Còn có lúc rảnh rỗi thì anh đưa cô ấy đi du lịch hoặc là đi công viên vui chơi gì đó.”
Những điều này đều không là gì đối với Chương Tự Chi.
Anh ta nở nụ cười, “Được, vậy tôi sẽ làm hai việc này trước đã vậy.”
Anh ta uống cho hết số nước còn sót lại trong chai. Anh ta cầm chai nước ở trong tay sau đó mới đứng lên, “Tôi cũng có thể thấy cô thiếu điều muốn đuổi tôi đi luôn rồi nên tôi không quấy rầy cô nữa, tôi đi ngay bây giờ đây.”
Lương Ninh Như cười chế nhạo anh ta, “Bây giờ anh mới nhìn ra luôn à?”
Chương Tự Chi đã bước tới cửa lại quay đầu nhìn lại Lương Ninh Như, dường như anh ta muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng anh ta lại không nói ra.
Trái lại là Lương Ninh Như mở miệng trước, “Dù sao thì hôm nay cũng cảm ơn anh nhiều. Các anh sang giúp tôi sửa xong hết như vậy rồi thì đêm nay tôi cũng có thể ngủ ngon chứ không thì đêm nay cũng khó mà yên nổi.”
Khóe miệng Chương Tự Chi cong lên một chút, “Sau này mà bị như vậy nữa thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Lương Ninh Như chỉ cười chứ không nói gì thêm.
Lúc này Chương Tự Chi mới mở cửa rời đi.
Ra ngoài thì mới nhìn đến anh chàng đã đi về hồi nãy vẫn còn đang ở đây, xe vẫn đậu ở bên ngoài, anh ta đang ngồi ở trong xe chờ Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi đi qua gõ cửa sổ xe, anh chàng kia giật nảy mình rồi vội vàng mở cửa đi xuống, “Cậu chủ nhỏ, sao anh nhanh như vậy đã ra tới rồi hả?”
Giọng điệu của anh chàng này tràn đầy đầy hoài nghi và không thể tin nổi.
Chương Tự Chi vỗ vào sau đầu anh ta một cái, “Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy hả? Tôi chỉ nói mấy câu với cô ấy, nói xong thì đi thôi. Trở về đừng có mà ăn nói linh tinh với mấy người kia. Nếu tôi mà nghe thấy cậu nói nhảm nhí cái gì thì cậu cứ xem thử tôi sẽ xử lý cậu như thế nào đi.”
Anh chàng kia chỉ biết cười khúc khích.
Chương Tự Chi lên xe rồi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Cuối cùng anh ta nhắm mắt lại thu hồi ánh mắt của mình.
Sáng sớm hôm sau, Chương Tự Chi ngay lập tức gọi điện thoại cho cửa hàng hoa bảo bọn họ giữa trưa gửi một bó hoa hồng cho Từ Giai Ninh.
Anh ta cũng báo luôn địa chỉ cho cửa hàng hoa.
Sau đó, anh ta ngồi yên trong Club và tìm một vài người để chơi mạt chược với anh ta.
Mấy người bọn họ cứ liên tục chơi mạt chược mãi cho đến khi Từ Giai Ninh gọi điện thoại tới.
Giọng nói của Từ Giai Ninh mang theo ý cười, cô ta nói cảm ơn hoa của anh ta.
Chương Tự Chi còn đang bốc mạt chược, anh ta ừ hai tiếng, “Em có thích không?”
Từ Giai Ninh nói một câu, “Thích ạ, con gái đều thích hoa mà.”
Chương Tự Chi cười hỏi lại, “Thật sao?”
Vốn dĩ Từ Giai Ninh còn muốn hẹn Chương Tự Chi cùng nhau đi ăn cơm trưa, ai ngờ nghe thấy chỗ anh ta có tiếng la hét huyên náo.
Cô ta cũng biết bây giờ Chương Tự Chi đang chơi mạt chược nên cũng không nói ra làm gì cho mất công, cô ta nói thêm được mấy câu thì cũng cúp máy.
Chương Tự Chi đợi cho đến khi anh ta đói bụng rồi mới kêu mọi người không chơi nữa.
Lúc ăn cơm anh ta lấy điện thoại ra nhìn một chút. Anh ta suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn quyết định lại gọi điện thoại cho Lương Ninh Như hỏi cô ta đang làm gì.
Lương Ninh Như còn chưa kịp trả lời cái gì anh ta đã nói thêm anh ta đã tặng hoa cho Từ Giai Ninh rồi còn bổ sung thêm một câu Từ Giai Ninh rất thích.
Lương Ninh Như nhỏ giọng trả lời, “À, được, tôi biết rồi.”
Nghe cô ta nói như vậy là anh ta biết ngay bên chỗ cô ta đang có chuyện.
Một lúc sau Chương Tự Chi cũng có thể hiểu được, “Có chuyện gì vậy? Cô đang đi gặp cậu bạn trai xem mặt của cô à?”
Lương Ninh Như cười rồi nhẹ giọng ừ một tiếng.
Chương Tự Chi mím môi suy nghĩ một lúc, “Hôm nay hai người hẹn hò đúng không?”
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút, như thế này có được coi là đang đi hẹn hò không nhỉ?
Chỉ là người đàn ông kia đi qua thăm cô ta.
Rồi sau đó hai người bọn họ đi ra ngoài cùng nhau ăn một bữa cơm.
Người đàn ông có thể hiện ra anh ta có ấn tượng rất tốt về cô ta và cũng nói gần nói xa tiết lộ ra ý định muốn hai người tiếp tục phát triển thêm một bước nữa.
Cho nên Lương Ninh Như nói một câu, “Chắc là vậy.”
Chương Tự Chi lập tức liền hỏi, “Anh ta có tặng hoa cho cô không?”
Được lắm, anh ta đột nhiên hỏi như vậy làm cho Lương Ninh Như không hiểu vì sao lại bỗng trở nên lúng túng.
Hôm qua cô ta mới chỉ cho Chương Tự Chi nên làm như thế nào để hâm nóng tình cảm với con gái trong lúc yêu nhau, hôm nay Chương Tự Chi lại chuyển vấn đề này cho cô ta.
Cô ta mím miệng im lặng mất mấy giây rồi mới nói không.
Chương Tự Chi cười chế nhạo cô ta một lát nhưng lại cũng chưa nói thêm những lời khác.
Sau khi cúp điện thoại, Chương Tự Chi đặt chiếc điện thoại lên bàn. Sau đó anh ta nghĩ đi nghĩ lại một chút thì cảm thấy Lương Ninh Như chắc là cũng thích hoa mà người đàn ông kia không tinh ý gì cả, không tặng hoa cho cô ta, có lẽ cô ta sẽ rất thất vọng.
Không hiểu sao Chương Tự Chi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ yêu đời hơn hẳn.
Cô kia tình duyên không thuận lợi là anh ta lại cảm thấy đắc ý vô cùng.
Sau khi ăn xong, Chương Tự Chi ngồi khoanh chân trên sô pha nhìn điện thoại.
Ai ngờ mới đọc được mấy cái tin tức thì cả người đã cảm thấy không thoải mái, anh ta cứ có cảm giác giống như không thể nào mà ngồi yên nổi.
Anh ta nhìn đồng hồ, còn khá sớm nên anh ta đi thay một bộ quần áo khác sau đó lái xe ra cửa hàng hoa.
Chương Tự Chi đi vòng quanh cửa hàng hoa một lát, anh ta không biết tên của mấy loại hoa ở trong cửa hàng.
Cuối cùng anh ta nhìn chằm chằm vào một bó hoa hồng.
Anh ta nói, “Bán cho tôi hai bông là được rồi.”
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng giúp anh ta gói lại.
Chương Tự Chi cầm hai bông hồng này nhìn một hồi sau đó mới xoay người rời khỏi cửa hàng hoa.
Hai bông hoa này vẫn còn là nụ, nhân viên cửa hàng nói nếu về cắm vào bình sẽ để được thêm hai ngày nữa.
Chương Tự Chi lái xe đến phòng tập gym của Lương Ninh Như.
Anh ta cũng không đi vào phòng tập gym mà chỉ đậu xe ở bên ngoài rồi gọi điện thoại cho Lương Ninh Như bảo cô ta ra ngoài.
Lương Ninh Như cảm thấy khá là bất ngờ, cô ta đi chậm ra ngoài, Chương Tự Chi thì vẫn cứ ngồi ở trong xe rồi hạ cửa sổ xuống.
Lương Ninh Như chạy tới, cô ta hơi không kiên nhẫn, “Anh lại có chuyện gì nữa vậy? Tôi còn đang bận đấy.”
Chương Tự Chi thuận tay cầm lấy hai bông hồng đã được gói lại đặt trên ghế phụ lái đưa cho Lương Ninh Như, “Này, tặng cho cô.”
Lương Ninh Như nhìn hai bông hoa hồng kia thì vô cùng ngạc nhiên, “Anh đưa cho tôi cái này làm gì vậy?”
Chương Tự Chi cười, trong giọng nói anh ta mang theo một chút trào phúng, “Cô nói cô với bạn trai đi hẹn hò một buổi mà một bông hoa cũng không được nhận. Còn không phải là tôi sợ cô buồn nên mới qua đây an ủi cô à.”
Lương Ninh Như nhìn chằm chằm vào Chương Tự Chi không nói một câu nào.
Chương Tự Chi thấy thế thì mở cửa xe đi ra, nhét hoa vào trong tay Lương Ninh Như, “Cầm đi, đồ đáng thương, chẳng qua là hai bông hoa mà thôi, cậu đây thưởng cho cô đấy.”
Nói xong Chương Tự Chi lại quay lại ngồi trên xe. Anh ta quay đầu nhìn Lương Ninh Như một chút rồi nói, “Không cần cảm động quá làm gì, chủ yếu là tôi thấy cô đáng thương quá thôi.”
Nói xong Chương Tự Chi nâng cửa sổ xe lên rồi khởi động xe lái đi ra ngoài.
Edit by Nhài.