Lương Ninh Như bị Chương Tự Chi nhìn đến mức cảm thấy không được tự nhiên.
Cô tránh khỏi tầm mắt của anh, “Làm gì nhìn tôi như vậy.”
Chương Tự Chi lúc rảnh rỗi nhìn Lương Ninh Như, “Hình như tôi chưa từng nghe cô nói về gia đình của cô.”
Lương Ninh Như nở nụ cười, “Tại sao tôi phải nói cho anh biết những chuyện này, tôi và anh không phải quen thân, làm sao có thể nói ra loại chuyện này?”
Chương Tự Chi gật gật đầu, “Thế nhưng là tôi đều nói cho cô nghe hết.”
Giọng điệu như một đứa trẻ giận dỗi.
Lương Ninh Như ậm ừ không nói, Chương Tự Chi liền hỏi:
“Gia đình cô có phải là đang rất gấp tìm bạn trai cho cô, bằng không tôi cảm thấy dựa vào tính cách của cô sẽ không đi xem mắt.”
Lương Ninh Như dừng lại, cuối cùng nói: “Dù sao tôi cũng ở độ tuổi này, người trong nhà nóng lòng đến phát sốt là chuyện bình thường.”
Nói xong, cô thở phào nhẹ nhõm, “Kỳ thật, bọn họ dù không tức giận, tôi cũng nên nghĩ đến chuyện này.”
Cô đã từng làm việc rất nhiều, cô không có thời gian để giải quyết mối quan hệ với người khác khi cô bận rộn.
Hơn nữa, cô cảm thấy ở một mình cũng thoải mái.
Nhưng bây giờ tính chất công việc đã thay đổi, cô có nhiều thời gian để thảnh thơi, bản thân cô cũng cảm thấy có chút cô đơn.
Cô cảm thấy rằng đã đến lúc cần có một người khác ở bên cạnh mình.
Chương Tự Chi tựa lưng vào ghế ngồi khoanh tay, “Vậy cô cho rằng người đàn ông kia cũng tốt để hẹn hò. Cô thật sự cho rằng anh ta đủ tốt để làm bạn trai sao?”
Lương Ninh Như liếc anh một cái, vẻ mặt khinh thường, “Anh cho rằng tôi cũng giống như anh sao, người tôi muốn tìm là người tôi muốn sống chung đến hết đời, đương nhiên là tôi muốn tìm một cách nghiêm túc.”
Chương Tự Chi cong cong môi “Cái gì gọi là giống như tôi? Làm như tôi không nghiêm túc tìm à.”
Lương Ninh Như bật cười, “Anh thật sự thích cô Từ sao? Chương Tự Chi, anh tự sờ lấy lồng ngực của anh nói cho tôi biết anh thật thích cô ấy sao? Anh trông thấy cô ấy sẽ vui vẻ, sẽ kích động, tim đập nhanh hơn sao?”
Ít nhất từ những lần tiếp xúc ít ỏi này của Lương Ninh Như, Chương Tự Chi đối với bạn gái, thậm chí còn không tốt bằng bạn bè xung quanh.
Anh đối Từ Giai Ninh, đại đa số thời điểm đều là rất qua loa.
Chương Tự Chi sững sờ suy nghĩ kỹ một chút về những câu hỏi này về Lương Ninh Như.
Bộ dạng này thực ra là không thích.
Thế nhưng là anh cảm thấy anh thật thích Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh tính cách tốt, tính tình tốt, đi cùng với cô ấy không có áp lực.
Anh không cần quan tâm Từ Giai Ninh sẽ có nhu cầu gì.
Không cần nghĩ Từ Giai Ninh đang nghĩ cái gì.
Ở cùng với với cô ấy cũng không cần cân nhắc quá nhiều, Đó không phải là thích sao?
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ, liền hỏi Lương Ninh Như, “Vậy còn cô? Cô và người đàn ông kia ở bên cạnh sẽ có những cảm giác này sao?”
Tốt lắm, Lương Ninh Như lại bị Chương Tự Chi tranh thủ.
Cô cau mày, “Anh thật là…”
Cô không có gì để nói.
Mất hứng như vậy, họ ngừng nói chuyện và chờ đợi thức ăn mang đến.
Chỉ là bọn họ ăn một xíu điện thoại của Chương Tự Chi reo lên, là cô ba họ Chương gọi tới.
Chương Tự Chi lúc đầu tưởng rằng bên phía ông cụ Chương lại xảy ra vấn đề gì, tranh thủ thời gian nhận, kết quả âm thanh là chị ba Chương mang theo ý cười, “Em đang làm gì? Ăn cơm sao?”
Chương Tự Chi nhíu mày, “Lúc này không ăn cơm thì còn có thể làm gì?”
Bên kia chị ba Chương lại hỏi một câu, “Cùng ai, cùng bạn gái sao?”
Chương Tự Chi giương mắt nhìn Lương Ninh Như một chút, “Không phải.”
Lời nói này chị ba Chương nhìn ra có phần hơi kích động.
Vậy là chị ba Chương hiểu lầm rồi cười haha.
Cô nghĩ rằng anh ấy đã xấu hổ khi thừa nhận điều đó.
Chương Tự Chi ở đằng kia hét lên, “Chị có chuyện gì, chị hãy nói cho em biết.”
Kết quả, chị ba Chương không có trả lời anh, liền cúp điện thoại.
Chương Tự Chi hứ một tiếng, không biết là chị ba Chương đây là đang làm cái gì.
Anh đặt chiếc điện thoại trên bàn, khẽ lắc đầu, “Là chị ba của tôi, tôi không biết chị mình định làm gì nữa.”
Anh cái này vừa mới dứt lời bên cạnh liền có một phụ nữ mở miệng, “Em nói người nào? Em tên tiểu tử thúi này.”
Chương Tự Chi cùng Lương Ninh Như đồng thời quay đầu nhìn sang, cũng không chính là vừa rồi điện thoại bên kia chị ba Chương sao.
Chương Tự Chi sững sờ, lập tức liền đứng lên, “Chị sao lại ở đây?”
Chị ba Chương hướng về phía Chương Tự Chi,trong tay lắc điện thoại, “Sao vậy? Chị không thể ở chỗ này được à?”
Cô ấy ở bên ngoài, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh trông thấy Chương Tự Chi.
Theo lý thuyết Chương Tự Chi là không nên tới chỗ như thế, mà lại Chương Tự Chi đối diện còn ngồi cái cô gái, chị ba Chương tự nhiên là càng hiếu kỳ.
Cô để tài xế lái xe chờ ở bên ngoài, cô tiến đến nhìn xem, cuối cùng là tình huống như thế nào.
Chị ba Chương nhìn người tương đối chính xác, lần đầu tiên nhìn Lương Ninh Như liền biết cô gái này không phải Chương Tự Chi có thể theo đuổi được.
Đương nhiên, cô có ấn tượng đặc biệt tốt với Lương Ninh Như.
Cô ấy thích mọi thứ có thể thu phục được em trai mình, chẳng hạn như Cố Tư.
Chị ba Chương rất quen thuộc, đi thẳng tới, ngồi vào bên cạnh Lương Ninh Như, “Xin chào, tôi là chị ba của tên tiểu tử thúi này.”
Lương Ninh Như dừng một chút, lập tức mở miệng, “Xin chào, tôi họ Lương.”
Chị ba Chương nhướng mày, “Cô Lương.”
Nói xong, cô nhìn về phía Chương Tự Chi, “Hai người vừa mới ăn đúng không, vừa hay, thế giờ tính thêm một người.”
Không đợi Lương Ninh Như và Chương Tự Chi trả lời, chị ba Chương đã giơ tay gọi người phục vụ lại, gọi thêm hai món ăn.
Lương Ninh Như tự nhiên là không thể đuổi chị ba Chương đi, mím môi ngồi ở một bên không nói lời nào.
Chương Tự Chi cũng không biết chị ba Chương đây là muốn làm gì, nếu như vội vàng đuổi chị ba đi, tính khí của chị ba Chương thật sự có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Vì vậy, anh cũng cố gắng chịu đựng.
Chị ba Chương tỏ ra thoải mái, trong bữa ăn hỏi thăm thông tin cá nhân của Lương Ninh Như.
Tư thế của cô ấy giống như lúc bà cụ Trì hỏi Lương Ninh Như ngày hôm qua.
Chương Tự Chi lờ mờ biết chị ba hẳn là hiểu lầm.
Anh muốn giải thích và biện hộ, nhưng anh cũng không biết tại sao những lời muốn nói lại kẹt ở miệng, cuối cùng không nói ra.
Lương Ninh Như không tiện giải thích cho lắm, cứ hỏi cái gì thì trả lời.
Chị ba Chương càng nhìn cô càng vừa lòng.
Thậm chí cô còn vỗ vai Lương Ninh Như nói: “Đứa em trai này, tính khí xấu, về sau em không cần nuông chiều nó, chỗ nào không vừa thì cứ xử lí nó, bốn chị em tôi ủng đứng về phía cô.”
Lương Ninh Như nhíu mày, không biết nên nói gì.
Chương Tự Chi cũng có chút bất lực, thật ra lần trước anh đã nói sơ qua về thông tin cơ bản của Từ Giai Ninh với bốn chị gái của mình.
Rõ ràng là không khớp với những gì Lương Ninh Như vừa nói.
Chị ba Chương không biết là vui mừng quá độ, hay là hay quên, hoàn toàn không để ý tới.
Chị ba Chương nói xong muốn nói gì, kêu gọi hai người, “Đến ăn cơm, đừng khách khí đừng khách khí, đều người một nhà.”
Chương Tự Chi mím môi nhìn Lương Ninh Như, có chút bất lực, “Được rồi, ăn cơm đi.”
Edit by Thoa.