Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch gần 800 chương.
Bà Lương nói xong chuyện của Lâm Sinh, khóe mắt liếc nhìn người đàn ông ở trong nhà, nói nhỏ với Lương Ninh Như: “người bên trong đó là ai? Con đem một người đàn ông về như thế, họ hàng, làng xóm nhìn thấy nhất định sẽ đàm tiếu, mà cậu ta có thật là bạn không?”
Đối với câu hỏi của bà Lương, Lương Ninh Như cảm thấy hơi khó nói.
Cô xua tay: “nếu không thì mẹ nghĩ là gì?”
Bà Lương hé miệng, liếc mắt nhìn về phía Chương Tự Chi đang ở trong nhà: “nhìn cậu ta cũng đươc, nhưng mà với cái tính cách này của con, đoán chừng cậu ấy cũng không thèm.”
Nói xong, bà Lương lại chuyển ngay sang vấn đề khác: “tí nữa con gọi điện cho Lâm Sinh đi, bảo với cậu ấy là con về rồi, mẹ thấy cậu ấy đối với con cũng thật tốt, lúc đến nói chuyện với ba con, khép miệng mở miệng đều là nói về con. Cậu ta nhìn cũng được, con cũng suy sét chút đi.”
Lương Ninh Như gật đầu: “vâng, con biết rồi, để con gọi điện cho anh ta.”
Nói xong, cô xoay người, đứng ở một góc sân, gọi điện cho Lâm Sinh.
Bên kia, Lâm Sinh nhận điện thoại rất nhanh, chưa để cô nói, anh ta đã nói trước: “Ninh Như.”
Lương Ninh Như ừ một tiếng, nói: “tôi đã về quê rồi, bây giờ đang ở nhà.”
lâm Sinh vui vẻ: “vậy sao, vậy đợi khi tan ca, tôi đi tìm em.”
Lương Ninh Như chối ngay: “hay là để tôi đi tìm anh, tôi cũng có chuyện muốn nói.”
Lâm Sinh im lặng một lúc, chắc là đang suy nghĩ ý trong câu nói vừa rồi của cô.
Nhưng mà, anh ta vẫn đồng ý: “được, vậy em biết tôi làm ở đâu không?”
Lương Ninh Như dĩ nhiên biết, trước khi hai người đi xem mắt, người mai mối đã đem tin tức của Lâm Sinh nói qua một lần với cô.
Chỉ là, bà mai này toàn nói những điều tốt, cái xấu thì lại không nói tí nào, ví dụ như việc Lâm Sinh có bạn gái qua lại được ba năm rồi vậy.
Lương Ninh Như cũng không nói lời thừa thãi thêm nữa, cúp điện thoại luôn.
Cô tắt điện thoại đi, xoay người đi vào trong phòng.
Bên này, ông Lương với Chương Tự Chi hợp nhau, nói chuyện cực kì vui vẻ.
Ông Lương cũng không được đi đâu nhiều, cả đời chỉ dựa vào việc bán sức lao động mà lấy miếng cơm, cả nhà chỉ có mình Lương Ninh Như được đi ra ngoài, trở thành nhân viên công chức.
Nhưng mà, nghề của cô chọn lại cực kì nguy hiểm.
Ông không còn cách nào khác, chỉ đành để cho cô trở về.
Còn lại mấy người trong nhà, cũng không có công việc gì đặc biệt để đáng nói ra.
Bên này, Chương Tự Chi lại khác, tuy anh ta cũng quậy phá, không đến mức ăn chơi, nhưng cũng nhìn được nhiều việc đời rộng mở, cũng thông tường nhiều việc.
Cho nên, khi ngồi nói chuyện với ông Lương, những kiến thức kia của anh đều được sử dụng triệt để.
Ông Lương nhìn Chương Tự Chi, cảm thấy cực kì hài lòng.
Ông cảm thấy Chương Tự Chi có kiến thức hiểu biết rộng, lời nói, cử chỉ tiến lui đúng mực.
Đây chính là dáng vẻ mà một thanh niên trẻ nên có.
Lúc Lương Ninh Như từ bên ngoài đi vào, ông Lương đã hẹn xong với Chương Tự Chi ở lại ăn cơm tối.
Chương Tự Chi muốn mà không được, nghe ông Lương nói vậy, cực kì vui vẻ mà đồng ý.
Ông Lương quay đầu lại, thấy con gái vào thì bảo: “người bạn Tự Chi này của con cha rất thích, thế mà từ trước đến giờ con không chịu nói.”
Ánh mắt Lương Ninh Như trừng lớn, đâu phải là cô chưa từng nói, trước đây, cô vẫn hay ở trước mặt cha mình mắng Chương Tự Chi mà.
Lương Ninh Như cười hai cái: “con nói với cha chuyện này làm gì? Đâu phải người bạn nào con cũng phải giới thiệu với cha đâu.”
Ông Lương quay đầu lại nhìn Chương Tự Chi, cười haha: “cậu xem đứa con gái này của tôi, tôi không dạy nổi.”
Chương Tự Chi cũng hùa theo: “cháu cũng không quản được, toàn bị cô ấy ăn hiếp.”
Đứng ngay bên canh, Lương Ninh Như chút nữa không nhịn được mà nhếch mép.
Chương Tự Chi lại bắt đầu, giở thói nói bậy nói bạ cái gì đây.
Ông Lương ngạc nhiên một lúc, nhìn Chương Tự Chi một cái rồi lại quay sang nhìn Lương Ninh Như, ông thấy bản thân đã hiểu rồi, ông không nói gì nữa mà cười lớn lên.
Cũng không biết, cảnh mà Chương Tự Chi nói ông Lương tự nghĩ ra trong đầu mình đúng không.
Chương Tự Chi trò chuyện với cha mẹ Lương Ninh Như một lúc, sau đó còn nói sẽ để Lương Ninh Như đưa anh đi xung quanh thôn một vòng.
Thật ra, Lương Ninh Như không muốn để ý tới anh.
Nếu để mấy bà hàng xóm ở trong thôn nhìn thấy, cô đưa Chương Tự Chi đi xung quanh thôn, thì chắc chắn sẽ có chuyện bậy bạ được nói ra.
Nhưng mà, ông Lương lại xua tay, dáng vẻ không thèm quan tâm: “đi đi, Tử Chi lần đầu tiên tới đây, con đem cậu ấy đi tham quan một lúc.”
Chương Tự Chi cười lên, đưa tay lên khoác vai Lương Ninh Như, dùng sức đẩy cô đi ra cổng: “đi thôi, đi thôi, chú Lương cũng đã bảo thế rồi.”
Chương Tự Chi đẩy Lương Ninh Như ra cổng.
Lúc hai người đi ra ngoài, Lương Ninh Như mới nói: “hay là, tôi với anh lái xe đi tìm Lâm Sinh, tôi có mấy câu muốn nói với anh ta.”
Chương Tự Chi dừng một cái rồi gật đầu: “ được thôi.”
Nói sớm cũng tốt, nếu để lâu, đợi khi Lâm Sinh đem cả già trẻ, gái trai nhà anh ta tới đây, thì lúc đó Lương Ninh Như nói mấy lời kia cũng không được.
Chương Tự Chi lập tức lái xe theo chỉ dẫn của Lương Ninh Như để đến chỗ làm việc của Lâm Sinh.
Công việc của Lâm Sinh ở ngay trên trấn trên, nhưng mà, do công việc là ở trên trấn nên cũng được rất nhiều người hâm mộ.
Lương Ninh Như ngồi ở trog xe, gọi điện cho Lâm Sinh, nói cô đang ở ngoài chờ anh ta rồi.
Lâm Sing nghe vậy, nói sẽ ra ngay lập tức.
Sau khi ngắt điện thoại, Lương Ninh Như thở dài một hơi, quay đầu nhìn Chương Tự Chi: “anh ở đây đợi tôi, tôi đi xuống nói chuyện với anh ta.”
Chương Tự Chi cũng cảm thấy, chuyện này Lương Ninh Như có thể xử lý tốt, anh không nên chen vào làm gì.
Anh gật đầu một cái, giọng nhẹ nhàng: “tôi ở đây, có chuyện gì gọi cho tôi.”
Lương Ninh Như không nói gì, đẩy cửa đi xuống.
Lúc cô đi đến cửa đơn vị làm việc của Lâm Sinh, cũng đúng lúc anh ta đi xuống.
Lâm Sinh không biết Chương Tự Chi cũng đến, thế nên, lúc nhìn thấy Lương Ninh Như, anh ta cực kì vui vẻ.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt Lương Ninh Như: ‘buổi tối tôi đến nhà em, cũng không cần em phải đến đây tìm tôi thế này.”
Lương Ninh Như cười một tiếng, hai tai nắm chặt ở trong túi, ánh mắt rũ xuống: “tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.”
Lâm Sinh gật đầu: “ừm, có chuyện gì, em cứ hỏi đi.”
Lương Ninh Như khẽ nói: “trước đây, anh từng có bạn gái, mà hai người vừa mới chia tay đúng không?”
Lâm Sinh ngừng một cái, không ngờ Lương Ninh Như sẽ hỏi cái này, khuôn mặt không còn được vi vẻ như trước: “đến tuổi này của anh, có bạn gái cũ là chuyện rất bình thường.”
Đúng là bình thường, nhưng ý cô không phải như thế.
Cô nói rõ hơn: “tôi nghe nói, giữa hai người từng có một đứa bé, thật không?”
Lúc này, Lâm Sinh không nói được gì nữa.
Lương Ninh Như nhìn phản ứng của anh ta, đã biết đáp án.
Nhưng mà, cô vẫn tiếp tục nói: “nếu như anh cảm thấy bình thường, vậy có thể trả lời một câu hỏi của tôi nữa không, tại sao hai người chia tay?”
Lâm Sinh mím môi, biểu cảm trê khuôn mặt có chút khó nhìn.
Tại sao chia tay? Cái vấn đề này, anh ta không muốn đối mặt.
Bởi vì lý do chia tay quá thô tục, làm cho mỗi lần anh ta nhớ tới, đều thấy như trong cổ họng mình có một cái gai đâm vào.
Nó rút ra thì có máu, phải cố nuốt xuống cổ họng.
Lương Ninh Như vẫn còn nói tiếp: “mặc dù những chuyện này phát sinh trước khi gặp tôi, nhưng tôi cảm thấy, tôi ngại, không chấp nhận được.”
Edit by Nguyệt.