Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 800 chương.
Vào lúc xế chiều, Lương Ninh Như đã đi đến phòng tập thể dục, cô ở đó đến tận chạng vạng tối, sau đó liền muốn đi siêu thị một chuyến.
Cách phòng tập thể dục không xa cũng tình cờ có một siêu thị, sau khi ra về thì cô lập tức đi đến đó.
Vào thời gian này, bên trong siêu thị quả thật là có rất nhiều người.
Lương Ninh Như đẩy xe đi qua khu đồ tươi sống.
Cô căn bản cũng không có để ý người xung quanh, chỉ chú ý chọn những thứ mà mình cần.
Đẩy xe được một vòng, từ khu đồ tươi sống đến khu đồ dùng hằng ngày, thì bên cạnh đột nhiên có một người đẩy xe tới, trực tiếp cản đường Lương Ninh Như.
Cô sửng sốt một chút, rồi ngẩng đầu nhìn người kia.
Trước mặt cô là Từ Giai Ninh.
Từ Giai Ninh dùng tay đẩy xe chắn đường cô, còn ánh mắt thì đang nhìn chằm chằm Lương Ninh Như.
Thật ra cũng rất dễ thấy, sắc mặt của cô ta không quá thân thiện.
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút, cảm thấy trước tiên vẫn là nên chào hỏi, “Cô Từ.”
Từ Giai Ninh nhấp miệng, “Cô có tiện trò chuyện một chút không?”
Lương Ninh Như cau chân mày một chút, “Vậy cô đợi tôi mua đồ xong đi.”
Sắc mặt của Lương Ninh Như cũng không phải là quá tốt, nói thẳng ra thì cô và Từ Giai Ninh ngay cả bạn bè cũng không phải.
Bây giờ cô ta tìm tới đây, rõ ràng là có ý muốn tính sổ, tất nhiên là Lương Ninh Như không thể vui vẻ chào đón được.
Hơn nữa giữa cô và Chương Tự Chi cũng không xảy ra chuyện mờ ám gì.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng muốn cậy góc tường của ai.
Từ Giai Ninh đứng đối diện Lương Ninh Như, lúc đầu lửa giận bừng bừng, nhưng khi thấy sắc mặt lạnh lùng của Lương Ninh Như thì khí thế cô ta liền yếu đi.
Vì vậy cô ta gật đầu một cái, “Được, vậy tôi đợi cô trước cửa siêu thị.”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Lương Ninh Như không nhanh không chậm mà đi chọn thêm một ít đồ dùng hằng ngày, sau đó còn mua ít quà vặt.
Đi một vòng quả thực là tốn không ít thời gian.
Nhưng mà Từ Giai Ninh rất có kiên nhẫn, vẫn luôn chờ trước cửa siêu thị.
Lương Ninh Như xách túi đồ ra khỏi siêu thị, khi Từ Giai Ninh thấy cô thì liền đi qua.
Cô đặt túi đồ xuống đất rồi nói, “Cô có gì muốn nói thì nói bây giờ đi.”
Từ Giai Ninh nhìn cô, trực tiếp hỏi, “Cô và Chương Tự Chi đang ở cùng một chỗ sao?”
Cô cau mày suy nghĩ một chút, “Bây giờ thì chưa.”
Lời cô nói coi như là cũng giữ lại một cái đường lui cho mình.
Từ Giai Ninh cũng nghe được hàm ý trong câu nói của Lương Ninh Như, cô ta nói, “Cô cũng thích anh ấy đúng không? Trước khi cùng anh ấy mập mờ không chính đáng, chẳng lẽ là cô không biết anh ấy đã có bạn gái sao?”
Lương Ninh Như liền cười, “Tôi với anh ấy sao lại là không chính đáng chứ? Nói đi, cô nói một chút xem, để tôi nghe thử.”
Từ Giai Ninh hé miệng một cái, lập tức liền có chút không biết nói gì.
Chẳng qua là do cô ta có một cảm giác, trước kia Chương Tự Chi chắc chắn là đã có tâm tư khác với Lương Ninh Như.
Nhưng khi hai người sống chung, cô ta quả thật đã nhìn ra được sự chán ghét của Lương Ninh Như với Chương Tự Chi.
Cô ta mím môi, chỉ dùng ánh mắt không quá thân thiện nhìn Lương Ninh Như.
Suýt chút nữa thì Lương Ninh Như đã bật cười.
Ở trước mặt cô, Từ Giai Ninh vẫn còn rất non nớt.
Khi cô vừa định nói nếu không có chuyện gì thì đi trước, bỗng điện thoại trong túi lại vang lên.
Lương Ninh Như lấy ra nhìn một chút, phát hiện đó là Chương Tự Chi.
Cô suy nghĩ một chút, khóe mắt khẽ liếc qua Từ Giai Ninh, cuối cùng cũng không có tránh né, trực tiếp nghe điện thoại, “Làm sao?”
Chương Tự Chi mở miệng hỏi cô đang ở đâu, nói buổi tối muốn mời cô đi ăn cơm.
Lương Ninh Như nhíu mày một cái, “Không cần, tôi tự mua thức ăn về nhà nấu.”
Chương Tự Chi ở đầu dây bên kia cười hì hì, “Tôi toàn đi qua ăn chực ở nhà em, thế nên bây giờ cũng phải có qua có lại, có như vậy thì lần sau tôi mới không xấu hổ mà đến chứ.”
Lương Ninh Như hừ cười một chút, “Tôi đúng là không muốn anh đến.”
Từ Giai Ninh ở bên cạnh, vừa nghe giọng điệu nói chuyện phiếm như vậy thì liền biết đầu dây bên kia là ai.
Cô ta thấp giọng cười một tiếng, hết sức không biết làm thế nào.
Cô ta vốn là có rất nhiều lời muốn nói với Lương Ninh Như.
Dù cho là Lương Ninh Như không cố ý, nhưng việc mình và Chương Tự Chi ngày càng xa cách thì quả thật cũng bởi vì cô.
Coi như là cô không thể cho mình một câu trả lời hoàn chỉnh, nhưng Từ Giai Ninh cũng muốn để cho cô biết là, sự tồn tại của cô đã phá hủy mối quan hệ tình cảm của người khác.
Chẳng qua là trước kia có xuất hiện những ý nghĩ này, bây giờ lại cảm thấy cũng không cần thiết.
Cuộc điện thoại kia của Chương Tự Chi, khiến cho cô ta cảm thấy bản thân là một trò cười vậy.
Từ Giai Ninh nhân lúc Lương Ninh Như vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong, thì liền xách đồ xoay người rời đi.
Lương Ninh Như tất nhiên cũng để ý tới việc cô ta rời đi.
Cô đợi đến khi cô ta rời đi, rồi mới nói vị trí của mình cho Chương Tự Chi.
Anh ta cười hì hì, nói cô chờ một chút mình lập tức tới liền.
Lương Ninh Như cúp điện thoại rồi đút hai tay vào túi đứng chờ một hồi ở chỗ này, sau đó Chương Tự Chi cũng liền lái xe đến.
Cửa kính xe hạ xuống, phía xa xa liền nhận ra anh.
Cô cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, mặc dù cảm thấy có chút không đúng lắm, nhưng khi vừa nãy đối mặt với Từ Giai Ninh, cô quả thật là có một chút đắc ý nho nhỏ.
Thậm chí, lúc nãy còn xuất hiện một ít tâm tư xấu, muốn kêu Chương Tự Chi đến trước mặt Từ Giai Ninh.
Chương Tự Chi ngừng xe ở bên kia, rồi chạy chậm tới, nhìn thấy Lương Ninh như mua nhiều đồ như thế liền cười, “Em định dự trữ đồ qua mùa đông này sao?”
Lương Ninh Như khom người muốn cầm đồ lên, nhưng Chương Tự Chi đã nhanh tay cầm lên trước một bước, “Đưa cho tôi, em không cần tôi giúp sao?”
Lương Ninh Như suy nghĩ một chút liền không muốn tranh giành với anh ta.
Hai người đi đến xe của Chương Tự Chi, sau đó anh ta liền nói ra ý đồ của mình.
Anh ta nói hôm nay muốn mời Lương Ninh Như đến nhà ăn cơm.
Lương Ninh Như giật mình, suýt nữa nhảy lên, “Đến nhà anh ăn cơm sao?”
Cô vẫn nhớ lần trước ra mắt chị Ba của Chương Tự Chi.
Chị ấy đối xử với cô thì vô cùng nhiệt tình, khiến cho cô có chút bị dọa sợ.
Thế nên cô thật sự không dám nghĩ, người nhà Chương Tự Chi sẽ là cái dạng gì.
Chương Tự Chi đặt đồ vào trong xe, rồi cười nói, “Không sao đâu, nhà tôi cũng không ăn hiếp em được.”
Anh ta thấy Lương Ninh Như không di chuyển thì liền đi qua đẩy vai cô vào xe, “Tôi cứ đến nhà em ăn cơm chùa, nên cũng muốn trả lễ một chút, mời em đến nhà tôi nhìn một chút.”
Lương Ninh Như cũng không quá muốn đi, cô quay đầu nhìn Chương Tự Chi, “Tôi không muốn đi, tôi muốn về nhà.”
Chương Tự Chi đi vòng qua rồi lên xe, khóa cửa xe lại, sau đó cài dây an toàn, khởi động xe, “Không đi không được, tôi cũng nói với bọn họ rồi, hôm nay sẽ mang em về nhà.”
Lương Ninh Như mím môi, thật ra thì cô cũng có một chút ý muốn giả bộ từ chối.
Nếu như thật sự không muốn đi, thì ngay từ đầu cô cũng sẽ không lên chiếc xe này.
Dọc theo con đường này, trong lòng cô vừa xoắn xuýt vừa khinh bỉ chính mình.
Thật ra thì cũng phát giác ra được tâm tư của chính mình.
Cô chưa bao giờ là người trốn tránh vấn đề, nhưng khi đối mặt với Chương Tự Chi thì vẫn luôn né tránh.
Cô thật không muốn thừa nhận, khi đối diện với tên vô lại này thì đã động tâm
Tại sao lại động tâm?
Trên người anh ta rốt cuộc là có điểm nào khiến cô động tâm chứ?
Đây là chuyện đến bây giờ mà Lương Ninh Như vẫn chưa có cân nhắc rõ ràng.
Vì vậy càng thêm bối rối.
Edit by Vythao.