Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 850 chương.
Lương Ninh Như ngủ đến nửa đêm thì nghe được âm thanh, cô ta vừa trở người phát hiện bên cạnh đã không có Chương Tự Chi.
Lương Ninh Như giật nảy người, vội vàng ngồi dậy.
Kết quả nhìn thấy cửa phòng mở, bên ngoài ánh đèn lờ mờ truyền đến.
Lắng nghe tỉ mỉ, thì có thể nghe được tiếng nước chảy ở bên phía phòng tắm.
Lương Ninh Như sững sờ, sau đó dậy xuống giường, đi về phía bên đó.
Đèn trong phòng tắm thật sự đang sáng, một bóng người mờ ảo in qua cửa kính.
Lương Ninh Như đi đến cửa: “Tự Chi.”
Chương Tự Chi hơi ngạc nhiên, nhanh chóng “ừ” một tiếng: “Tại sao em tỉnh rồi? Là anh ồn làm em tỉnh sao?”
Lương Ninh Như không trả lời, hỏi lại: “Làm sao anh tỉnh dậy vậy? Em trở người không nhìn thấy anh, giật cả mình.”
Chương Tự Chi ở bên trong không nói chuyện, chỉ nhanh chóng dội nước tắm cho xong.
Anh ta quấn khăn tắm đi ra, tóc vẫn còn nhỏ giọng.
Anh ta đưa tay chống một bên khung cửa, rủ mắt nhìn Lương Ninh Như đang đứng ở cửa: “Không dậy đi tắm, thì anh dễ ‘bùng nổ’.”
Lúc này Lương Ninh Như mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cô ta nhanh chóng xoay người, vội vàng đi về phòng: “Đồ lưu manh, em không nên ra ngoài xem anh mà.”
Chương Tự Chi đợi một chút mới đi theo Lương Ninh Như đi về phòng ngủ, Lương Ninh Như đã rúc trong mền, Chương Tự Chi đứng ở bên giường.
Thật sự anh ta đánh giá bản thân quá cao, Lương Ninh Như không có lương tâm này, ở bên cạnh ngủ say sưa, mà anh ta ngay cả mắt cũng không nhắm được.
Anh ta cứ nghĩ buồn ngủ cực hạn thì có thể ngủ được, nhưng thân thể dán bên người nóng hổi, căn bản không thể xuất hiện tình huống buồn ngủ cực hạn.
Chương Tự Chi chần chừ một chút: “Tiểu Lương, hay là anh vẫn nên đi ra ngoài ngủ đi, nằm bên cạnh em, anh thực sự không ngủ được.”
Chương Tự Chi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, lúc trước bên cạnh Từ Giai Ninh, Từ Giai Ninh cũng từng ra hiệu ngầm, muốn cùng anh ta qua đêm.
Cùng một người đàn ông qua đêm, đương nhiên cũng không phải đơn thuần nói chuyện phiếm rồi đi ngủ.
Lúc đó Chương Tự Chi có chút buồn phiền, xem như cái gì cũng đều không nghe thấy, từ chối Từ Giai Ninh.
Nhưng bây giờ, trong lòng anh ta bồn chồn, thật sự là giày vò cả người anh ta, đứng ngồi không yên, nằm cũng không yên ổn.
Vốn dĩ Lương Ninh Như là đang giả vờ nhắm mắt, nghe được lời nói này của anh ta, chậm rãi mở mắt ra.
Trong giọng nói của Chương Tự Chi đầy sự ấm ức, còn có một chút bất lực.
Lương Ninh Như ngồi dậy một lần nữa, nhìn Chương Tự Chi.
Eo Chương Tự Chi vẫn còn quấn khắn tắm, trên người chưa được lau khô, còn một chút nước đọng, nhìn dáng vẻ này rất gợi cảm.
Lương Ninh Như liếm môi: “Sofa hơi nhỏ, nếu không thì anh lên trên giường em qua đây.”
Chương Tự Chi vội vàng đưa tay ngăn cô ta lại: “Đừng đừng, một người đàn ông lớn như anh lại để em ngủ ở sofa thì là chuyện gì, em cứ nằm ở đây đi, anh qua đó.”
Nói xong anh ta lấy quần áo của mình ở bên cạnh, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Lương Ninh Như đợi Chương Tự Chi đóng cửa phòng, rồi mới mím môi bật cười.
Nửa đêm dậy đi tắm nước lạnh, anh chàng này cũng quá được đấy chứ.
Giống như lần trước, có thể giữ được bản thân, chỉ căn cứ vào điểm này, Chương Tự Chi giỏi hơn rất nhiều so với những người đàn ông khác.
Lương Ninh Như đợi ở bên ngoài không còn động tĩnh nữa, mới từ từ nằm xuống.
Chương Tự Chi lặp lại hành động của tối hôm trước, co người trên chiếc giường sofa nhỏ, chỉ đắp đơn giản một tấm thảm len.
Anh ta mở mắt ở trong đêm tối, sau một lúc lâu cũng mỉm cười.
Mặc dù không ăn được, nhưng trong lòng mang một niềm kiêu hãnh phảng phất.
Điều này chính là sự khác biệt giữa anh ta và Lâm Sinh, tên súc sinh đó làm sao có thể so sánh được với anh ta.
Lương Ninh Như ngủ đến sáng sớm ngày hôm sau thì tỉnh dậy, Chương Tự Chi vẫn còn đang nằm trên ghế sofa.
Dường như cả đêm hôm qua không ngủ, nên đến giờ này cũng không muốn dậy.
Sau khi Lương Ninh Như rửa mặt, đi đến xoa đầu Chương Tự Chi: “Anh ngủ thêm một chút, em làm đồ ăn sáng, làm xong thì gọi anh.”
Chương Tự Chi nhắm mắt “ừ” một tiếng, rồi lại mê man chìm vào giấc ngủ.
Lương Ninh Như đi đến phòng bếp nấu mì, còn không chê phiền phức rán trứng ốp la, bỏ thêm lạp xưởng và rau vào.
Lúc bình thường cô ta ở một mình, đều là tùy tiện nấu một gói mì ăn liền là xong.
Lương Ninh Như dọn xong bát đũa, ngồi đợi ở bàn ăn bên cạnh.
Qua một lúc, Chương Tự Chi lảo đảo đi ra.
Vừa nhìn liền biết anh ta ngủ không ngon, dưới mắt còn hiện ra quầng thâm.
Lương Ninh Như có chút nhịn không được, cong khóe môi.
Chương Tự Chi ngáp một cái, đi đến ngồi xuống bàn ăn, ngửi ngửi mì trước: “Thơm thế.”
Lương Ninh Như đưa đũa cho anh ta: “Ăn trước đi, ăn xong rồi anh lên giường ngủ một giấc.”
Chương Tự Chi xua tay: “Chúng ta đi mua quần áo trước, buổi chiều về ngủ.”
Nói xong anh ta nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Buổi tối anh không ở lại đây ngủ nữa, thật sự là quá giày vò, buổi tối anh đưa em về, sau đó anh về nhà.”
Lương Ninh Như không nói gì, chỉ thấp giọng bật cười.
Sau khi ăn xong, bọn họ cùng đi ra ngoài, gọi xe đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Lúc ở trên đường, Chương Tự Chi nhận được điện thoại của Ninh Tôn, Ninh Tôn nói là chiều hôm nay về, hỏi Chương Tự Chi có rãnh không, mọi người tụ họp.
Chương Tự Chi cầm điện thoại, hơi ngập ngừng một chút rồi hỏi: “Anh đã gọi điện thoại cho Tiểu Tư chưa, có nói với cô ấy chưa?”
Ninh Tôn nói vẫn chưa, anh định gọi xong cuộc điện thoại này rồi thông báo cho Cố Tư.
Chương Tự Chi một chút cũng không do dự: “Tối nay sinh nhật chị cả tôi, sẽ tổ chức tiệc ở nhà tổ, anh cũng đến đi, tôi thông báo cho Tiểu Tư bảo cô ấy cùng Trì Uyên đến, chúng ta đều đi đến nhà tổ, bây giờ anh là một đại minh tinh, các chị của tôi còn muốn tìm anh xin chữ ký.”
Ninh Tôn ở bên kia bật cười, không nói chuyện.
Nếu hôm nay là sinh nhật của cô cả nhà họ Chương, thì có lẽ Chương Tự Chi về nhà tổ chúc mừng, bảo anh ta ra ngoài ăn, làm bữa tiệc nhỏ, thì không có khả năng rồi.
Chương Tự Chi thấy Ninh Tôn không trả lời, lập tức nói tiếp: “Đi đi, đi đi, người trong nhà tôi anh đều gặp rồi, hơn nữa tôi còn muốn cho anh biết bạn gái của tôi.”
Lương Ninh Như ở bên cạnh mím môi, không tự chủ lại có chút ngượng ngùng.
Ninh Tôn ở bên kia suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Được rồi, vậy lúc tôi đến muộn một chút, khi đến sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Điện thoại nói đến đây thì cũng cúp.
Chương Tự Chi đặt điện thoại xuống, đưa tay kéo tay Lương Ninh Như, nắm hai tay.
Một người đàn ông có yêu bạn hay không, thực sự có thể nhìn ra được từ những điều nhỏ nhặt.
Lúc trước Lương Ninh Như điều tra phá án các vụ án, khả năng quan sát đối với những chi tiết này vẫn coi như tinh tế.
Hiện tại cô ta và Chương Tự Chi bên nhau, so với lúc trước cô cùng Lâm Sinh ở bên nhau thì có thể nhìn ra, không cần nói Chương Tự Chi yêu cô bao nhiêu thâm sâu, nhưng ít nhất là luôn đặt cô ở trong lòng.
Lương Ninh như sờ tay Chương Tự Chi, dựa vào vai anh ta.
Hai người đi mua quần áo, thực sự Lương Ninh Như chưa từng ăn mặc nghiêm túc như vậy.
Chương Tự Chi thật sự hào phóng, dẫn cô vào trung tâm thương mại, phàm là thử một lần cảm thấy được, đều mua hết.
Lương Ninh Như bị trận càng quét này của anh ta dọa cho giật mình,vội vàng kéo cánh tay Chương Tự Chi: “Anh đừng có như vậy, anh như vậy có chút dọa người.”
Chương Tự Chi không cảm thấy vậy, có thể bởi vì anh ta của cải giàu có, nên ăn xài phung phí tiêu tiền thành thói quen.
Phàm là bản thân thích, tự nhiên đều muốn mua.
Lương Ninh Như khoác tay anh ta: “Không có ai sống giống như anh, anh như này không được gọi là cuộc sống, cuộc sống là phải từ từ trải qua, không thể tiêu xài phung phí như vậy, dù không thiếu tiền như thế, cũng phải tính toán tỉ mỉ mới được.”
Chương Tự Chi quay đầu nhìn Lương Ninh Như. Sau một lúc lâu mỉm cười: “Được, nghe theo em.”
Dựa theo thân phận của anh ta, thật sự đây là lần đầu tiên có người nói với anh ta quan điểm cuộc sống phải chậm rãi trải qua, phải cần kiệm tằn tiện.
Edit by Yến.