Để cảm ơn các chị em đã đóng góp dịch nhanh bộ truyện này. Hiện tại truyện đã có nhóm kín đọc nhanh ưu tiên cho người có đóng góp, đã dịch hơn 950 chương.
Không lâu sau khi Cố Tư và Trì Uyên rời đi, Ninh Tôn cũng xin tạm biệt ra về.
Bản thân anh vội vàng chạy tới đây ngay sau khi hoàn thành chương trình trực tiếp, lớp trang điểm trên mặt còn chưa tẩy đi, có thể thấy vì đến tham gia buổi tiệc này, đến thời gian thở anh ấy cũng không có.
Ninh Tôn vẻ mặt cũng mệt mỏi, anh ấy nói muốn sớm trở về nghỉ ngơi.
Cô Ba Chương biết rất rõ lịch trình kín mít của Ninh Tôn.
Chắc hôm nay anh ấy rất bận, có thể vội vàng chạy qua đã là rất tốt rồi nên cũng không giữ anh lại, chỉ nói với anh rằng sau này nếu có chuyện gì thì anh cứ đến tìm cô ấy.
Cô Ba Chương có thể coi là một cố vấn đã đẩy anh vào làng giải trí, vì vậy cô luôn có ý thức trách nhiệm với anh.
Ninh Tôn chào hỏi mọi người rồi rời đi.
Ninh Tôn ra về chưa được bao lâu, Chương Tự Chi và Lương Ninh Như cũng đứng dậy và nói rằng họ cũng sẽ đi ngay bây giờ.
Ba Chương cùng bốn chị gái của Chương Tự Chi có vẻ sửng sốt, họ còn đang muốn hai người tranh thủ ở lại chơi thêm một lúc nữa.
Mọi người trong nhà họ Chương, ban đầu còn muốn tâm sự tìm hiều vể Lương Ninh Như một chút.
Kết quả, Chương Tự Chi xua tay, đưa ra lý do ngày mai Lương Ninh Như phải đi làm, nếu nghỉ ngơi quá muộn thì tinh thần ngày mai sẽ không được tốt, không làm việc được.
Lương Ninh Như cũng không muốn phản đối ý kiến của Chương Tự Chi nên chỉ đứng sau anh vui vẻ cười cười.
Thật ra việc đi làm của cô cũng không thành vấn đề, cô ấy cũng là một cô chủ dù quản lí một phòng tập nhỏ thôi thì việc đi muộn hay nghỉ nửa ngày cũng không chẳng có gì to tát.
Nhưng Chương Tự Chi đã sử dụng điều này như một cái cớ thì cô cũng không muốn phá hỏng kế hoạch của anh.
Thật ra cô cũng không biết tại sao Chương Tự Chi đến đúng giờ mới thong thả dẫn cô đến tiệc sinh nhật của gia đình, vậy nên đương nhiên, họ phải đợi đến khi hết người mới có thể ra về, đó cũng là sự lễ phép mà hậu bối nên có.
Nhưng Chương Tự Chi dường như không thể ngồi yên.
Lương Ninh Như chỉ có thể để mặc kệ anh ấy.
Sau khi gia đình họ Chương biết chuyện ngày mai Lương Ninh Như phải đi làm, họ cũng không có lí do gì để giữ cô lại nữa.
Tuy nhiên, khi hai người rời đi, gia đình của Chương Tự Chi vẫn dặn dò Lương Ninh Như nếu cô có thời gian thì có thể ghé nhà chơi.
Họ cũng không quên nói cô cứ coi đây như nhà của mình, có thể đến bất cứ lúc nào.
Lương Ninh Như ngại ngùng đỏ mặt, không ngừng nói lời cảm ơn.
Chương Tự Chi choàng tay qua vai cô: “Không sao đâu, sau này con sẽ thường xuyên đưa cô ấy trở về nhà mình.”
Chào hỏi như vậy cũng coi như xong, anh liền mang theo Lương Ninh Như rời đi.
Chương Tự Chi không uống rượu nên tự mình lái xe chở Lương Ninh Như rời khỏi ngôi nhà tổ nhà họ Chương.
Chỉ là, phương hướng anh lái xe trở về không phải muốn đến nhà của Lương Ninh Như, mà là hướng đi thành phố.
Lương Ninh Như nhìn bề ngoài có chút kinh ngạc, “Muộn như vậy rồi anh còn chở em đi đâu đó? Chưa không muốn về nhà sao?”
Chương Tự Chi giơ tay khẽ nhéo cằm Lương Ninh Như: “Chúng ta đang trở về nhà mà!”
Lương Ninh Như hơi cau mày, lại quay lại săm soi nhìn Chương Tự Chi, trong lòng cô đã mơ hồ có câu trả lời.
Vậy là câu hỏi cô sắp nói ra miệng lại bị nuốt xuống.
Hai người ngồi trên xe không bao lâu, cuối cùng Chương Tự Chi rẽ vào một khu chung cư cao cấp và đi xuống tầng hầm gửi xe của căn chung cư.
Lương Ninh Như đợi Chương Tự Chi xuống xe rồi mới hỏi: “Đây có phải là nơi ở mới của em mà anh đã sắp xếp đúng không?”
Chương Tự Chi đi tới bên cạnh cô, nắm lấy tay Lương Ninh Như: “Đúng vậy, ngay sáng nay, anh đã cho người đến dọn dẹp nơi này, đến tối là đã sạch sẽ để có thể dọn vào.”
Lương Ninh Như cũng không hề từ chối ý tốt của Chương Tự Chi.
Hai người đi thang máy trực tiếp từ bãi đậu xe.
Đến cửa căn hộ, Chương Tự Chi nói với Lương Ninh Như mã khóa cửa ra vào, sau đó anh mở cửa, với tay ôm vai Lương Ninh Như bước vào nhà.
Chưa cần vào sâu bên trong, chỉ cần đứng ở cửa, cô đã thấy ngôi nhà được bày trí rất đẹp và hợp lí, tổng cộng có hai phòng ngủ và một phòng khách.
Nhìn qua một chút, Lương Ninh Như đã phát hiện ra căn hộ đã được sắp xếp chu toàn, có thể dọ vào ở ngay bây giờ cũng được.
Chương Tự Chi ôm Lương Ninh Như từ phía sau, từng chút một đi vào phòng khách.
Anh đặt cằm lên vai Lương Ninh Như: “Nếu em không thích nơi này, anh có thể tìm cho em một chỗ ở khác ưng ý hơn, nhưng có lẽ phải mất một thời gian nữa để anh cho người tìm.”
“Không cần phải như vậy đâu, em rất thích căn hộ này, mọi thứ đều rất vừa vặn. Nó thực sự tốt hơn căn nhà cũ của em nhiều lần đó.” Đúng là nơi này đẹp hơn nhà cũ của cô không chỉ một chút, diện tích của nó rộng rãi hơn, căn hộ cũng thoáng đãng và có nhiều ánh sáng.
Chương Tự Chi ôm cô ấy thật chặt trong vòng tay của mình: “Anh chỉ sợ anh chọn em không ưng ý, nhưng đây cũng chỉ là một căn họ để em ở tạm trong thời gian này thôi. Trong tương lai, chúng ta sẽ cùng chuyển đến ngôi nhà khác thoải mái hơn như thế này!”
Người giàu đúng là có suy nghĩ khác biệt của người giàu, chuyện chuyển nhà, mua nhà đối với họ có khi còn dễ dàng hơn ăn một viên kẹo.
Lương Ninh Như bất chợt lại nghĩ đến một cô bạn đồng hương với mình, trước khi cưới, vì chuyện tiền nong nhà cửa mà náo loạn đến gà bay chó sủa, suýt nữa còn hủy bỏ cả hôn lễ.
Đối với những người bình thường, mua nhà thực sự là một việc trọng đại của cả gia đình, không chỉ một người, mà tất cả các thành viên trong gia đinh đều phải suy tính kỹ lưỡng.
Nhưng vấn đề này đến miệng Chương Tự Chi, lại như thể anh chỉ đang nói một chuyện nhỏ không đáng để mắt tới vậy.
Chương Tự Chi đưa Lương Ninh Như vào phòng ngủ, xem xét bày trí.
Phòng rất sạch sẽ, ga trải giường đã được thay mới.
Ngay cả thùng rác cũng được đóng túi ni lông cẩn thận và đặt cạnh giường.
Người dọn dẹp còn cẩn thận cắm một bình hoa đặt ở cạnh cửa sổ của phòng ngủ.
Ngôi nhà này trước khi cô đến thực sự đã được sắp xếp rất tỉ mỉ, chu đáo.
Chương Tự Chi nói với Lương Ninh Như: “Đêm nay, em ngủ ở phòng này nhé, anh sẽ ngủ ở phòng của khách bên cạnh.”
Lương Ninh Như cười đến hai mắt cong lại như trăng lưỡi liềm: “Dạ vâng, em nhớ rồi!”
Người đàn ông này có một trí nhớ khá tốt, sau lần đó, anh ấy không dám quá phận với cô nửa phân nữa.
Lương Ninh Như đi tới mở tủ quần áo, quần áo đã được xếp sẵn rất ngăn nắp.
Cô kiểm tra một chút, tất cả đều là đồ mới mua, bao gồm cả đồ ngủ.
Cô phải ngầm thừa nhận rằng sự chuẩn bị của Chương Tự Chi thực sự rất chu đáo.
Chương Tự Chi quay người đi kiểm tra phòng ngủ thứ hai, Lương Ninh Như đóng cửa và thay đồ ngủ trước.
Vừa rồi chính mình lúc nào cũng phải ngồi thật đoan chính, nghiêm trang trong nhà họ Chương, cô thật sự là rất mệt mỏi.
Cô luôn không kiềm chế được sự căng thẳng của bản thân.
Lương Ninh Như đi ra ngoài sau khi thay đồ, và Chương Tự Chi cũng đồng thờ đi ra từ phòng ngủ thứ hai.
Cả hai người nhìn nhau và mỉm cười.
Lương Ninh Như không biết trong lòng cảm thấy như nào, lại nghĩ vẩn vơ thật giống như mình đã có một gia đình nhỏ cho riêng mình.
Chương Tự Chi đi tới, vuốt nhẹ mái tóc mượt mà, óng ả của cô, sau đó đi vào tủ lạnh kiểm tra.
Tủ lạnh vốn đã đầy rau quả, trên vách ngăn giữ đồ tươi còn có đồ ăn vặt, phải nói người mà anh ta cử đến dọn dẹp nhà cửa xử lý chi tiết rất tốt.
Sau đó, Chương Tự Chi quay lại phòng khách và bật TV.
Lúc ngồi ở trên sô pha, anh giơ tay vẫy vẫy Lương Ninh Như, Lương Ninh Như nhanh chóng đi tới, trực tiếp tự nhiên rúc người vào trong vòng tay rộng lớn của anh.
Chương Tự Chi nghĩ nghĩ một hồi, sau đó cất lời: “Ngày mai em nghỉ ngơi thật tốt, ngày kia anh sẽ dẫn ba anh và chị ba đến nhà thăm em tiện thể xem nhà luôn được không?”
Lương Ninh suy nghĩ một hồi xong liền gật đầu: “Như vậy cũng được, chỉ là đường xá có hơi xa xôi một chút, để ba anh ngồi xe lâu như vậy có hơ chịu khổ không ạ?”
Chương Tự Chi thở dài: “Vì hạnh phúc của con trai, ba anh vui mừng còn chẳng hết sao có thể thấy khổ.”
Lương Ninh Như cười cười, trực tiếp nằm xuống ghế sô pha, ôm lấy chân của Chương Tự Chi: “Mà này, hôm nay anh Ninh Tôn đó, anh ấy thích cô Cố phải không? “
Chương Tự Chi nhướng mày: “Em có thể nhìn ra sao?”
Lương Ninh cười sặc sụa: “Cái này nhìn một chút là ra mà.. Ánh mắt anh ấy nhìn Cố Tư không đúng. Từ đầu đến cuối. “
Không chỉ ánh mắt anh ta nhìn Cố Tư, mà cả ánh mắt Ninh Tôn cũng như Trì Uyên nhìn nhau chính là những tia lửa nổ ra.
Lương Ninh Như có thể phân biệt được ánh mắt như vậy của anh ta, đó là ánh mắt thù địch.
Lương Ninh Như một lúc sau mới nói: “Nhưng bây giờ Ninh Tôn đã gia nhập làng giải trí, trong tương lai anh ta chắc chắn sẽ gặp rất nhiều cô gái xinh đẹp. Anh ta và Cố Tư không phải cùng một loại người, rời xa nhau cũng không có gì quá đáng tiếc. Không biết chừng sau này anh ấy sẽ gặp người khác tương đầu ý hợp với anh ấy hơn!”
Edit by Thùy.