Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Chương Tự Chi và Lương Ninh Như ăn xong bữa cơm cũng liền rời đi.

Ông Chương lại bảo người nhét rất nhiều đồ vào trong hộp dự bị của bọn họ.

Lương Ninh Như nhìn thấy ông chống gậy ba-toong, được người giúp việc đứng ở bên cạnh dìu đi tiễn bọn họ, không hiểu sao lại có chút đau lòng.

Ông đã lớn tuổi rồi, tóc gần như hoa râm, lộ ra một ông lão còng lưng yếu ớt.

Hôm nay lúc ăn cơm trưa, rõ ràng có thể cảm thấy được trong nhà có người ăn cơm cùng mình, ông có bao nhiêu vui vẻ.

Lương Ninh Như lại nhớ đến ba mẹ của mình, cũng may ông Lương và bà Lương có thể bên nhau bầu bạn.

Thật ra nhiều năm như vậy cô vô cùng áy náy.

Bởi vì liên quan đến chất chất công việc trước đây, cô không có cách nào thường xuyên về nhà.

Sau khi lùi xuống, lại bởi vì thị trấn quê nhà không dễ để tìm công việc thích hợp, thêm bạn bè mời cô góp cổ phần mở phòng tập thể hình, cô liền ở lại đây.

Nghiêm khắc mà nói, cô đã rất nhiều năm rồi chưa ở bên cạnh chăm sóc tốt cho ba mẹ mình.

Lương Ninh Như vẫy tay với ông Chương: “Bác vào đi ạ, hôm khác chúng cháu lại đến đây thăm bác.”

Ông Chương gật gật đầu, trên mặt đều là ý cười: “Hai đứa đều bận, không sao đâu.”

Chương Tự Chi lại không nghĩ nhiều như vậy, lái xe đưa Lương Ninh Như rời đi.

Lúc ngồi ở trên xe, Lương Ninh Như thở dài: “Bác ấy có vẻ rất cô đơn.”


Chương Tự Chi mím môi, do dự một lát mới nói: “Quả thật là cô đơn, nhiều năm như vậy rồi cũng chỉ có một mình.”

Nhưng anh cũng hết cách, cũng không thể bảo mọi người ở nhà bên cạnh ông được.

Hơn nữa giữa hai thế hệ luôn có sự khác biệt, rất nhiều lúc cho dù là ở bên cạnh cùng nhau nói chuyện, cũng không thể nói được cái gì.

Chương Tự Chi tự mình biết tính tình của bản thân mình, ngồi cùng một chỗ với ông Chương thật sự không được.

Lương Ninh Như nhìn ra ngoài của xe: “Em luôn cảm thấy giống như nhìn thấy cuộc sống sau này của ba mẹ em vậy.”

Chương Tự Chi vội vàng quay đầu nhìn cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Nếu em không yên tâm, vậy thì đón họ đến đây, thu xếp ở bên cạnh chỗ chúng ta. Em muốn thăm họ cũng có thể tùy ý đến đó rồi.”

Anh nói như vậy Lương Ninh Như bắt đầu động tâm.

Trước đây ở nhà họ Lương, ông Chương đã từng nhắc tới chuyện này, bảo ông Lương bà Lương chuyển tới đây.

Lúc đó Lương Ninh Như chỉ cho rằng ông đang nói lời khách sáo.

Nhưng bây giờ Chương Tự Chi nói với cô, cô liền biết đây thật sự là suy nghĩ trong lòng Chương Tự Chi.

Trái tim Lương Ninh Như mềm mại, giơ tay sờ sờ khuôn mặt của Chương Tự Chi: “Cảm ơn anh.”

Chương Tự Chi tiện thể hôn vài cái lên tay cô: “Cái này có gì mà phải cảm ơn, đều là người một nhà cả.”

Hai người lái xe về nhà, Chương Tự Chi có chút chờ không kịp, bảo Lương Ninh Như chuẩn bị tốt giấy tờ cần thiết ngày mai đi lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Thật ra chỉ là chứng minh thư và hộ khẩu.


Hộ khẩu của Lương Ninh Như đang ở trong tay cô, cũng không cần về nhà lấy.

Chương Tự Chi vừa mới về nhà tổ, cũng nhân tiện đem theo hộ khẩu rồi.

Hai người để mấy thứ này cùng nhau, để ở trong túi xách của Lương Ninh Như.

Chương Tự Chi ôm lấy cái túi, xem như là bảo bối vậy.

Lương Ninh Như thì dựa vào đầu giường nhìn anh, càng nhìn càng muốn cười, thế cho nên cuối cùng cười phá lên.

Chương Tự Chi thấy thế liền đặt túi sang một bên, tiện thể đi đến bên giường.

Lương Ninh Như vội càng né tránh sang bên cạnh: “Không được đâu, không thể làm nữa đâu. Bây giờ thắt lưng em vẫn còn đau lắm.”

Chương Tự Chi liền giơ tay, nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô đến bên người mình.

Anh nâng tay nhấn nhấn thắt lưng của Lương Ninh Như: “Được rồi, không đụng đến em nữa. Để anh xoa bóp cho em.

Lương Ninh Như vội vàng lật người nằm sấp xuống, tay Chương Tự Chi dùng lực rất vừa phải, ấn lên vô cùng thoải mái.

Lương Ninh Như nằm sấp trên giường nghiêng đầu, nghĩ nghĩ một chút lại bật cười.

Chương Tự Chi không hiểu thế nào, nhìn cô chăm chú: “Sao thế?”

Lương Ninh Như mở miệng: “Lúc đó em đã nghĩ sai lệch rồi. Tưởng là anh đang tìm phụ nữ ở bên ngoài, em còn đang nghĩ, anh không thích cô Từ như vậy, đối với em có lẽ cũng đã không còn cảm giác mới mẻ nữa, tiếp theo anh sẽ tìm một người như thế nào, có phải là sẽ tìm một người giống như cô Cố không?”


Chương Tự Chi trừng mắt: “Em lại nghĩ nhiều như thế? Nhưng có thế nào anh cũng sẽ không tìm kiểu người giống Cố Tiểu Tư. Anh cũng không phải Trì Uyên, mỗi ngày đều bị giận dỗi, nếu mà phải tìm một người giống như Cố Tiểu Tư, chắc anh sẽ bị làm cho tức chết.”

Lương Ninh Như cười haha: “Thật ra em cảm thấy con người cô Cố vô cùng tốt, có thể thấy là một cô gái thẳng thắn.”

Có thể không thẳng thắn sao, trước đây ngay cả Phương Tố cũng dám ra tay đánh mà.

Chương Tự Chi mím môi suy nghĩ: “Vậy hay là anh gọi điện cho Cố Tiểu Tư, ngày mai hai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, buổi tối trở về nhất định phải mời bọn họ ăn cơm rồi. Cũng không biết A Tôn có đi hay không, nếu không còn gì nữa, thì cùng nhau ăn bữa cơm.”

Nhắc đến Ninh Tôn, Chương Tự Chi cảm thấy vô cùng có lỗi.

Ninh Tôn không dễ gì mới có thể trở về nghỉ ngơi, chạy theo bọn họ tụ họp, kết quả trong lòng trong mắt anh tất cả đều là Lương Ninh Như.

Chỉ có hôm đó, chị cả đón sinh nhật, anh mới gặp mặt Ninh Tôn, còn lại ngay cả cuộc điện thoại anh cũng chưa gọi.

Thật sự là càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.

Đang nghĩ trong lòng tay cũng đã hành động rồi, Chương Tự Chi lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Ninh Tôn trước.

Bên kia phải mất một lúc lâu mới nghe máy, giọng nói rõ ràng có hơi trầm thấp: “Tự Chi.”

Giọng nói Chương Tự Chi rất ôn hòa: “A Tôn, cậu đã đi chưa? Ngày mai chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Câu về rồi, tôi cũng chưa dành thời gian ở cạnh cậu được, gần đây thật sự là bận rộn công việc, thật xin lỗi.”

Ninh Tôn cười cười: “Biết cậu đang yêu đương rồi, ai thèm để ý chuyện này chứ. Hơn nữa tôi ở đây cũng có việc, không coi như cậu thờ ơ tôi đâu.”

Chương Tự Chi vừa nghe anh nói như vậy, liền hơi yên tâm: “Vậy ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm đi. Ngay ở trong hội sở của tôi, là nơi quen thuộc, mọi người thoải mái vui chơi, không say không về.”

“Được.” Ninh Tôn trả lời rất nhanh. “Vậy cậu gọi điện thoại cho Tiểu Tư đi, càng nhiều người càng náo nhiệt.”

Thật ra cho dù Ninh Tôn không nói, Chương Tự Chi cũng sẽ gọi điện cho Cố Tư.

Nhưng anh nhắc đến một câu, Chương Tự Chi liền muốn từ bỏ ý định này.


Ninh Tôn vẫn còn chưa buông bỏ được Cố Tư.

Nhưng lần trước đón sinh nhật chị cả nhà họ Chương, anh rõ ràng cũng đã nhìn thấy tình cảm của Cố Tư và Trì Uyên tốt như vậy, sao vẫn còn cố chấp như thế.

Chương Tự Chi im ắng thở dài một hơi: “Được, bây giờ tôi gọi điện thoại cho cô ấy, chúng ta cứ quyết định thế trước đi. Tối mai sáu giờ gặp mặt tại hội sở của tôi. Tôi chờ cậu.”

Ninh Tôn nói lời đồng ý, rồi cúp điện thoại.

Chương Tự Chi cũng không gọi điện thoại cho Cố Tư ngay, mà nắm lấy điện thoại có chút ngẩn ngơ.

Lương Ninh Như ở bên cạnh nghiêng người lấy tay chống đầu: “Sao vậy? Dáng vẻ anh như là thất tình ấy.”

Chương Tự Chi chầm chậm lắc đầu: “Là đau lòng cho Ninh Tôn thôi. Tính tình cậu ấy luôn bướng bỉnh. Anh cho rằng chỉ là đúng việc không đúng người, nhưng bây giờ mới hiểu ra, đúng người cũng như vậy.”

Coi trọng một người chính là rất khó để buông bỏ, có thể mỗi người từng trải qua chuyện yêu đương, đều sẽ có loại chấp niệm này.

Chỉ là hiện tại Cố Tư và Trì Uyên vô cùng yên ổn, không lâu nữa sẽ có một đứa con rồi, Ninh Tôn như thế thật sự là đang làm khó chính mình.

Lương Ninh Như nhớ tới Ninh Tôn, là một người vô cùng ôn hòa, người đàn ông như thế, bình thường muốn tìm cũng tìm không được.

Cô cười cười: “Có lẽ người phù hợp còn chưa xuất hiện thôi, chờ người đó xuất hiện, chuyện này cũng sẽ tốt lên thôi.”

Chương Tự Chi liền nghĩ đến bản thân mình.

Cũng có thể lắm. Trước đây mỗi ngày ông Chương, còn có bốn người chị gái của anh nhắc đến anh, đều cho rằng cả đời này anh có lẽ sẽ chẳng cưới ai.

Nhưng nhìn bây giờ xem, người đúng ra thuộc về cậu ấy, hẳn là cũng chưa xuất hiện thôi.

Truyện đã gần được cả ngàn chương, tiến độ một tháng cũng gần 300c.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận