Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Lương Ninh Như đi làm đúng giờ. Buổi sáng Chương Tự Chi lái xe đưa cô đi, sau đó bảo là đi thúc giục sắp xếp chuyện hôn lễ, liền rời đi.

Lâu rồi Lương Ninh Như không đi làm nghiêm túc, sau khi tới đây ngồi ở bàn làm việc, ít nhiều vẫn có chút không thích ứng được.

May mà công việc ở phòng tập thể hình cũng không nhiều lắm, mặc dù việc bị chồng chất mấy ngày rồi, cũng không đến nỗi quá nhiều công việc.

Cô chỉ xét duyệt qua một lượt việc sắp xếp lớp học cho huấn luyện viên và học viên mới đăng ký, lại nhìn qua một chút phần ăn tập thể hình.

6



Lương Ninh Như vội vàng nghe máy, bà Lương không ở trước camera, cho nên vừa nhấn phím nhận liền có thể nhìn thấy, hình ảnh đối diện với cổng lớn.

Có mấy chiếc xe đang dừng lại ở cổng lớn, trên xe đều sắp xếp rất nhiều đồ, đang có người chuyển xuống từng thứ một.

Ông Lương cũng có chút không hiểu gì, đứng ở bên cạnh không biết làm như thế nào cho phải.

Bà Lương nói: “Tiểu Như, đây là Tiểu Chương đưa tới phải không? Sao lại tặng nhiều như vậy chứ?”


Từ trên màn hình, Lương Ninh Như có thể nhìn thấy thuốc lá, rượu, hoa quả, còn có một đống thứ đồ dinh dưỡng khác.

Quá nhiều thứ ở bên trong, cô cũng nhìn không rõ rốt cuộc là còn thứ gì nữa.

Lương Ninh Như không biết chuyện này: “Con cũng không biết, để con hỏi Tự Chi một chút.”

Vừa cúp điện thoại xong, cô liền gọi cho Chương Tự Chi.

Chương Tự Chi nhận điện thoại rất nhanh, mở miệng đã gọi cô là bà xã.

Lương Ninh Như có hơi ngại ngùng, cười cười rồi nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh đó. Bây giờ có mấy chiếc xe tới nhà em, bọn họ chuyển xuống rất nhiều quà tặng, là anh bảo đưa tới hả?

Chương Tự Chi cũng không hiểu rõ chuyện này lắm: “Anh chỉ bảo người tới tặng chút đồ thôi, cụ thể tặng cái gì anh cũng không rõ lắm, rất nhiều sao? Đồ có ổn không, nếu không ổn thì nói với anh, anh phải nói chuyện lại với bọn họ.”

Quả nhiên là anh.

Lương Ninh Như hết cách: “Tặng quá nhiều rồi, anh làm gì mà tặng nhiều đồ vậy hả?”

Chương Tự Chi cũng không phải đặc biệt sai người đưa đồ tới đó, anh là đặc biệt sai người đi dạy bảo Lâm Sinh, tặng quà coi như là tiện đường thôi.

Tối hôm qua Chương Tự Chi hỏi thăm một chút về tục lệ ở quê cô, bọn họ nói gia đình bên nhà gái trước tiên phải thu xếp tiệc cơ động (ai đến trước thì ăn trước).

Chương Tự Chi không rõ tiệc cơ động này phía bên nhà trai có phải giúp đỡ gì không, thế là liền bảo người hôm nay tiện đường gửi tới chút đồ qua đó.

Lương Ninh Như mở miệng: “Anh không biết là đã dọa cho ba mẹ em thành thế nào đâu. Mấy chiếc xe tải vận chuyển đến đó, người ta còn cho là nhà em muốn làm buôn bán rồi đấy.”

Chương Tự Chi bật cười: “Không sao đâu, nhiều đồ, tới thời điểm tiệc cơ động, làm thành quà tặng kèm là được rồi.”

“Tặng làm gì cơ chứ?” Lương Ninh Như lẩm bẩm, vừa rồi cô đã nhìn qua xem chút, đồ chuyển đến toàn là những thứ tốt. Mấy người trong thôn không biết đã bịa đặt cái gì sau lưng cô, sao cô lại phải tặng cho bọn họ những thứ đồ tốt như vậy chứ?

Chương Tự Chi cười cười, anh không biết đưa đến đồ gì, nên cũng không biết là có tốt hay không.

Trong thế giới của anh, có thể dùng tiền để đổi lấy, cũng không có cái gọi là tốt hay không tốt.

Nhưng anh vẫn rất thích dáng vẻ của Lương Ninh Như không muốn cho người mình ghét chiếm được lợi thế này.

Giọng Chương Tự Chi mang theo ý cười: “Không muốn cho bọn họ thì để cho ba mẹ chúng ta dùng, không cần tiếc rẻ, hết rồi thì nói với anh, anh lại bảo người đưa tới.”


Câu ba mẹ chúng ta của anh khiến cho Lương Ninh Như chấn động một chút.

Nhưng sau đó suy nghĩ lại, anh nói như thế cũng không có vấn đề gì. Hai người cũng đã kết hôn rồi, sửa cách gọi cũng không nhất định phải vào lúc làm hôn lễ.

Lương Ninh Như biết Chương Tự Chi là một người giàu có, hào phóng, nói thẳng ra là rất tốt.

Nhưng sau đó cô lại nhắc đến một chuyện khác: “Anh bảo người đến nhà em, có phải là muốn đối phó với Lâm Sinh không?”

Chương Tự Chi ngừng lại một lát: “Sao em lại thông minh như vậy chứ?”

Lương Ninh Như thở dài, Chương Tự Chi bảo người đưa đồ đến nhà cô, nhưng lại không tự mình chọn đồ, nhất định là tiện đường đưa tới rồi.

Nhưng chủ yếu là sai người tới đó làm cái gì?

Chỗ cô là một nơi nhỏ bé, cũng chẳng có cái gì hấp dẫn được Chương Tự Chi, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có cuộc điện thoại ngày hôm qua thôi.

Lương Ninh Như trực tiếp mở miệng: “Với loại người đó không đáng đâu. Quan tâm tới anh ta làm cái gì, lại làm cho chính mình không vui.”

Giọng điệu Chương Tự Chi nhàn nhạt: “Anh đâu có không vui đâu. Anh vui vẻ, anh cực kỳ vui vẻ. Anh nhìn thấy anh ta hoảng loạn, anh liền có thể cười ra tiếng đấy.”

Anh ta là một người ghi thù như thế, mà đối với người mình ghét, cho dù là chuyện hại người hại cả mình, anh cũng muốn làm.

Lương Ninh Như lắc lắc đầu, cười có chút bất đắc dĩ: “Được rồi, anh vui là được.”

7




Anh quả thật là không có nhiều bạn bè.

Lương Ninh Như chẹp miệng: “Được rồi, vậy em ở đây chờ anh, rồi mình cùng nhau đi ăn cơm trưa.”

Nói đến đây liền cúp điện thoại.

Lương Ninh Như tranh thủ gọi điện cho bà Lương, nói cho bà biết đó là Chương Tự Chi cho người đưa tới.

Nói là nếu như gia đình có làm tiệc cơ động, mấy thứ đó có thể làm quà mang về.

Bà Lương có phản ứng giống hệt Lương Ninh Như: “Đồ tốt như vậy cho bọn họ làm quà mang về? Mẹ quá quen bọn họ rồi, sau lưng nói mấy lời khó nghe như thế, mẹ không tìm bọn họ tính sổ là may lắm rồi.”

Lương Ninh Như bật cười haha: “Trước đó con vẫn không biết cái tình tình này của con giống ai, bây giờ xem như là đã biết rồi, trăm phần trăm là di truyền từ mẹ đấy.”

Bà Lương bảo đồ đạc vẫn còn chưa tháo dỡ xong, đồ trong xe chuyển xuống đã xếp cả một cái sân rồi, những người kia xem như là có mắt nhìn, bắt đầu cùng nhau tới giúp đỡ chuyển đồ vào trong nhà.

Nhưng bởi vì quá nhiều đồ, trong nhà lại có hơi nhỏ, sắp xếp ở trong căn phòng trước kia chuẩn bị cho Chương Tự Chi, cả căn phòng cũng đã sắp xếp đầy rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận