Chương có nội dung bằng hình ảnh
Ngày hôm sau, Lương Ninh Như nhận đượn tin tức, nói là Lâm Sinh đã mất việc rồi.
Hình như là bởi vì vi phạm kỷ luật, nói anh ta tay chân không sạch sẽ.
Bà Lương liền trực tiếp gọi điện thoại cho Lương Ninh Như, cũng không nghĩ là có liên quan đến Chương Tự Chi và Lương Ninh Như, chỉ xem như chuyện cười nói cho cô nghe.
Bà nói sau khi Lâm Sinh bị đuổi việc, hình như là không cam lòng, còn đứng làm loạn ầm ĩ ở cổng.
Không những không thể quay về làm việc, còn mang chuyện anh ta tay chân không sạch sẽ biến thành ồn ào huyên náo.
Nghe nói anh ta đã nổi tiếng khắp cái thị trấn quê nhà, sau này anh ta muốn tìm việc ở đây sẽ rất khó khăn.
Lương Ninh Như biết chuyện này nhất định liên quan đến Chương Tự Chi, nhưng cô cũng không thể nói, cũng chỉ gật gật đầu: “Nếu như tay chân không sạch sẽ, vậy thì quả thật là nên tự trách chính mình, cái này cũng không thể đổ lên đầu người khác được.”
Bà Lương ở bên kia chẹp miệng: “Trước đây lúc người trung gian, giới thiệu cho hai đứa quen biết, đã từng nói một câu, hình như nói anh ta là tổ trưởng còn cái gì mà, trong tay cũng có chút quyền hạn, có thể giải quyết một số chuyện. Mỗi năm không nói đến tiền lương bình thường bao nhiêu, chỉ thu nhập ở mặt khác cũng vô cùng cao.”
1
Nhưng cũng may là Chương Tự Chi chắc chắn không mắc sai lầm gì, nếu nói Chương Tự Chi phạm vào tội gì trầm trọng, vậy thì cũng không có.
Chẳng qua chỉ là những người lui đến dưới danh nghĩa hội sở của anh khá hỗn tạp, thế cho nên anh nhìn cũng không giống người tốt đẹp gì.
Bà Lương không nhắc đến Chương Tự Chi, vẫn nói đến chuyện của Lâm Sinh.
Vốn Lâm Sinh không sống ở trong thôn bọn họ, nhưng bởi vì trước đây đã từng xem mắt với Lương Ninh Như, người trong thôn cũng vô cùng quen thuộc với anh ta.
Hơn nữa một nhà ba người bọn họ, trước đây còn đến nhà người trung gian ầm ĩ một trận, một biến động nhỏ của nhà bọn họ, hàng xóm cũng sẽ nói cho bà Lương nghe.
2
Anh cầm điện thoại đi xa nơi này một chút: “Sao vậy?”
“Lâm Sinh xảy ra chuyện rồi, anh có biết không?” Lương Ninh Như hỏi.
Chương Tự Chi đúng là không biết thật, tuy anh sai người xử lí Lâm Sinh, nhưng cũng không chú ý đến kết quả.
Anh ở đây bận rộn thu xếp chuyện kết hôn, làm sao còn có thời gian mà quan tâm tới cái tên Lâm Sinh kia cơ chứ.
Lương Ninh Như thở dài: “Mẹ em nghe được chuyện, gọi tới nói với em, bảo là công việc của Lâm Sinh mất rồi, thanh danh cũng đã bị hủy hoại rồi.”
Chương Tự Chi haha: “Ông trời có mắt như vậy sao? Cuối cùng đã thu lại cái tai họa này rồi.”
Lương Ninh Như cong môi: “Anh muốn nói ông trời có mắt là anh đúng không hả?”
Chương Tự Chi dừng lại một lát, tiếp theo liền cười lớn: “Em muốn cho là cái gì cũng được hết.”
Lương Ninh Như cười cười lại nói: “Anh làm thế nào vậy? Anh ta tay chân không sạch sẽ, cái này là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Chương Tự Chi nói đến vô cùng đúng lý hợp tình. “Thông tin của anh ta thật ra rất dễ điều tra, anh ta cũng không phải một lần hai lần nhận tiền của người ta. Có lẽ anh ta cảm thấy không có vấn đề gì lớn, cũng chẳng thể coi là lén lút, vô cùng lộ liễu.”
Anh bảo người tới điều tra, còn chẳng cần đến nửa ngày, đã điều tra ra được mấy thứ liên quan đến anh ta.
Cái tên Lâm Sinh này nói thể nào nhỉ? Chuyện xấu trên người vô cùng nhiều.
Chương Tự Chi muốn dùng đến chuyện nào cũng có thể làm anh ta không thể trở mình.
Chỉ là Lâm Sinh vừa lòng nhất chính là công việc của anh ta, còn lấy ra khoe khoang, vậy anh liền trực tiếp phá hoại công việc của anh ta là được rồi.
Lương Ninh Như cũng không nói Chương Tự Chi ra tay độc ác, cho anh ta nghỉ việc ở chỗ làm là đúng rồi, loại cặn bã chỉ biết bôi nhọ hình tượng của người phục vụ cho nhân dân.
Chương Tự Chi suy nghĩ rồi lại nói một câu: “ở trong nội thành anh có một căn nhà, trước đây đã sửa sang rồi, bây giờ đã sai người tới dọn dẹp mấy thứ đồ bên trong. Hôm nào dẫn em sang đó nhìn thử, chuẩn bị sau khi chúng ta kết hôn sẽ chuyển tới sống ở đó. Bên cạnh anh còn có một căn, cùng một khu chung cư, khoảng cách cũng không xa, vậy căn này để chờ ba mẹ chúng ta chuyển đến đây ở.”
Lương Ninh Như nghe thấy anh nói như vậy trong lòng vô cùng ấm áp. Chương Tự Chi đúng thật là nói được làm được, mấy chuyện này anh đều nghiêm túc giải quyết.
Trong nháy mắt giọng cô vô cùng dịu dàng: “Vâng em biết rồi, vậy anh làm việc trước đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Lương Ninh Như cũng không chú ý mình để điện thoại ở trước lồng ngực, vẻ mặt đầy ý cười dịu dàng.
Cô ở đây làm việc đến gần tối, Chương Tự Chi đã đến rồi.
Trong phòng tập thể hình vẫn còn mấy huấn luyện viên chưa tan làm, nhìn thấy Chương Tự Chi tới đây mọi người bắt đầu ồn ào.
Lương Ninh Như bình thường không nói cười tùy tiện, trước đây còn có huấn luyện viên phòng tập suy đoán, tính tình Lương Ninh Như như thế sẽ tìm một người đàn ông như thế nào, lúc đó mọi người đều lén cá cược, có thể nắm giữ được Lương Ninh Như nhất định phải là một người đàn ông vô cùng mạnh mẽ.
Nếu không với tính tình cứng rắn của Lương Ninh Như, đối phương có thể phải chịu thiệt thôi.
Kết quả hiện tại Lương Ninh Như tìm được Chương Tự Chi tính cách ôn hòa, nhìn thấy người khác liền cười, tính tình lại êm dịu.
Bọn họ không hiểu thái độ làm người của Chương Tự Chi, chỉ nhìn thấy bộ mặt Chương Tư Chi muốn cho bọn họ thấy, cảm thấy Chương Tự Chi là một người vô cùng hiền hòa.
4