Hai người đợi một lát vẫn không thấy Tử Thư đầu, cũng đoán được tình hình.
Cố Tư cười giễu cợt, không biết là cười trên nỗi đau của người khác hay gì: “Có lẽ sau này anh tìm bạn gái sẽ khá rắc rối đó.”
Tuy Tử Thư không dám làm gì trước mặt.
Nhưng chắc hẳn giở trò sau lưng không chùn tay.
Trì Uyên không quan tâm chuyện này. “Có lẽ tôi sẽ không tìm bạn gái trong thời gian ngắn.”
Anh nói đến đây, Cố Tư cũng hiểu.
Không biết khi nào họ mới có thể công bố chuyện hai người đã ly hôn.
Cho nên anh không thể tùy tiện bắt đầu “mùa xuân” tiếp theo.
Nếu bị người ta nắm thóp thì khó mà giải thích rõ.Thật ra có rất nhiều người không thèm để ý sự thật là gì, họ chỉ tin vào kết quả mà mình muốn.
Không hiểu sao Cố Tư hơi vui mừng.
Dù Tùy Mị muốn chính thức công bố thì cũng phải chờ.
Cảm giác này thật tuyệt!
Sau đó, hai người không nói chuyện nữa.
Xung quanh có rất nhiều người chơi đùa, tươi cười vui vẻ.
Cô Tư thầm nghĩ có lẽ mình sẽ không đến đây nữa.
Cho dù sau này ra sao.
Tất cả mọi thứ ở đây đều không phải kỷ niệm tốt đẹp.
Mặc dù những kỷ niệm đó cũng không tệ lắm.
Tới khi mọi người xung quanh đi hết, CổTư mới xoay người: “Đi thôi, về nghỉ ngơi, mai còn phải dậy sớm.”
Trì Uyên chỉ đáp “ừ”, sau đó xoay người về khách sạn cùng Cố Tư.
Lúc đi tới thang máy, hai người tình cờ trông thấy anh chàng ca sĩ đeo đàn ghi ta.
Hai bên gặp nhau.
Cố Tư mỉm cười chào hỏi: “Hello, giờ anh mới đi làm à?”
Chàng ca sĩ nhìn thấy cô, lập tức nhoẻn miệng cười: “Đúng vậy, hôm nay tôi có việc bận nên đi hơi muộn.”
Cố Tư gật đầu: “Ngày mai tôi phải đi rồi, có lẽ sau này chúng ta không gặp nhau nữa. Thật đáng tiếc!”
Anh chàng ca sĩ hùa theo: “Đáng tiếc thật đấy!”
Tuy nhiên, Cố Tư vẫy điện thoại với với anh ta: “Nếu anh đến chỗ nào thú vị thì nhớ phải đăng lên trang cá nhân nhé!”Hiếm khi anh chàng ca sĩ cười thành tiếng: “Cô cũng vậy.”
Cố Tư vẫy tay chào tạm biệt anh ta: “Ok, tôi đi đây. Tạm biệt!”
Ca sĩ nói: “Tạm biệt.”
Hai người đi lướt qua nhau, không ngoảnh đầu lại.
Cảm giác ăn ý giữa những người gặp nhau khi đi du lịch chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi.
Thật ra sau mấy ngày không gặp nhau, họ sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa.
Cố Tư và Trì Uyên đi vào thang máy. Trì Uyên dựa vào vách thang máy, mãi cho tới khi thang máy đi lên, anh mới cất lời: “Hai người hợp nhau ghê.”
Cô Tư đáp “Ừ”: “Khi gặp anh ấy, tôi cảm thấy rất thoải mái.”
Đến bây giờ cô vẫn có thể nhớ lại dáng vẻ chàng ca sĩ kia hát bản tình ca nước ngoài.Anh ta giống như cậu ấm u sầu.
Có một khoảnh khắc cô thấy anh ta toát ra vẻ cô đơn.
Tuy nhiên, trước giờ cô nhìn người không chuẩn, rất nhiều lúc nhìn lầm.
Nhưng không sao cả, cô tự thấy cảm động là được.
Trì Uyên liếc mắt nhìn chằm chằm Cổ
Tư hồi lâu, nhếch môi gật đầu: “Kiểu phụ nữ như cô rất dễ bị lừa. “Vậy sao?” Cố Tư không phản bác: “Không thì làm sao trước đây tôi lại lấy anh một cách dễ dàng như thế “
Trì Uyên nhưởng mày: “Hồi đó tôi lừa cô à?”
Cố Tư quay sang nhìn anh, hỏi vô cùng nghiêm túc: “Chẳng lẽ không?”
Lúc ấy anh đã hứa với ông cụ Trì rất chân thành, hứa sẽ đối tốt với cô, chịu trách nhiệm với cô cả đời.
Đương nhiên không tính là anh lừa cô.
Chủ yếu là anh lừa ông cụ.
Anh chẳng thèm lừa cô.
Anh chưa từng để ý đến cô, đâu rảnh lừa cô.
Cố Tư nghĩ đến đây, lòng càng quặng thắt.
Cô dứt khoát quay đầu đi, không nhìn Trì Uyên: “Thôi thôi, đừng nói đến chuyện này nữa. Chẳng biết sau này chúng ta còn phải sống chung bao lâu, hãy cố gắng chung sống hòa bình.”
Trì Uyên cũng nghĩ vậy.
Không biết họ phải đối mặt với nhau bên trên bao lâu nữa.
Mấy hôm nay hai người sống chung, không hiểu sao lúc nào anh và Cố Tư cũng gượng gạo,
Cảm giác này rất tệ. Thật ra anh muốn hai người có thể chung sống như lúc chưa ly hôn.