Chương có nội dung bằng hình ảnh
Buổi chiều Ninh Tôn có một cuộc phỏng vấn, Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn đi đến đó.
Nhưng mà lần này, chị Thái đã đặc biệt chọn cho Hứa Thanh Du một bộ quần áo, họ nói là để cô ấy mặc bộ này để đi cùng Ninh Tôn.
Quần áo thường ngày của Ninh Tôn đều do Hứa Thanh Du sắp xếp. Bây giờ khi nhìn thấy quần áo mà chị Thái đưa cho cô, cô lập tức hiểu ra.
Hứa Thanh Du không nói gì, cầm lấy quần áo, sau đó dành thời gian để thay quần áo.
Có rất nhiều người ở đây trong công ty, nhưng vì Ninh Tôn đang phát triển rất tốt và có tài nguyên không tồi. Vậy nên khi nhìn thấy cô các nghệ sĩ khác vẫn mỉm cười.
Đây là những đãi ngộ mà cô nhận được khi ở bên ngoài.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du ở lại công ty đến chiều, sau đó ra ngoài tham gia một cuộc phỏng vấn.
Hứa Thanh Du vẫn đi theo Ninh Tôn, khi Ninh Tôn ở trong phòng phỏng vấn, cô ấy đang ngồi trên ghế bên ngoài và chờ đợi.
Thời gian phỏng vấn cộng thêm thời gian nghỉ ngơi thì khoảng nửa tiếng.
Hứa Thanh Du đã đợi bên ngoài khoảng nửa tiếng, cô ngẩn người dựa vào ghế.
Chủ yếu là cô ấy nhớ lại những lời mà lúc trước chị Thái đã nói với cô.
Ninh Tôn không muốn bạn gái cũ bị đào bới, nên mới muốn tìm người giả vờ thay thế.
Cô ấy là sự lựa chọn đầu tiên của chị Thái.
Hứa Thanh Du cũng không biết rốt cuộc bản thân mình có điểm đặc biệt gì thu hút chị Thái, mà để cô đảm nhận công việc này.
Cô chỉ hơi xúc động, hóa ra Ninh Tôn và cô gái đó thật sự đã chia tay. Nhưng sau khi chia tay, anh ta vẫn có thể bảo vệ đối phương thế này, chắc hẳn không phải anh ấy nổi tiếng mà bỏ cô ấy.
Đầu óc Hứa Thanh Du hơi quay cuồng.
Mặc dù chị Thái nói rằng cô ấy không cần phải làm gì, nhưng cô ấy cũng phải nghĩ đến những làn sóng sẽ được tung lên trên Internet.
Với đức tính của cô ấy sao xứng được với Ninh Tôn chứ, ước chừng những người hâm mộ nữ của Ninh Tôn sẽ bắt đầu chĩa mũi dùi vào chửi bới cô.
Hứa Thanh Du hít một hơi thật sau, sau đó đột nhiên nghe thấy tiếng chuông thông báo của điện thoại.
Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, là thẻ ngân hàng nhắc nhở chuyển khoản, trong đó có biên lai 200.000 tệ.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu trước khi phản ứng để kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng.
Đăng nhập và nhìn vào số dư, đầy đủ 200.000 nhân dân tệ.
5
này bên ngoài đã bị bao vây bởi các phóng viên các phương tiện truyền thông.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chưa kịp phản ứng gì, ngay khi hai người họ vừa đi ra ngoài thì đã bị người khác chụp ảnh.
Cả hai người đều giật mình, Ninh Tôn là người đầu tiên có phản ứng, nhanh chóng quay lại che mặt Hứa Thanh Du, “Mau đi.”
Hứa Thanh Du vội vàng cúi đầu khi thấy anh như thế này.
Người lái xe đằng kia đã mở cửa, giơ tay và hét lên với cả hai người, “Bên này.”
Hứa Thanh Du sợ bị đám phóng viên này cuỗm đi, duỗi tay ra ôm lấy cánh tay Ninh Tôn, hai người nhanh chóng len lỏi qua đám phóng viên xung quanh rồi đi về phía xe.
Những người xung quanh đưa tay cầm micro và bắt đầu đặt câu hỏi.
Nhưng bởi vì có quá nhiều người cùng lúc phỏng vấn, Hứa Thanh Du có chút bối rối, thậm chí còn không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.
Ở giữa quá trình có một chút khó khăn, nhưng may mắn thay Ninh Tôn và Hứa Thanh Du cuối cùng đều lên xe.
Hai người vội vàng đóng cửa xe.
Hứa Thanh Du vỗ ngực, “Chuyện gì đây?”
Người lái xe bên cạnh lắc đầu, “Tôi không biết. Tôi đang đợi ở đây. Tôi không thấy nhiều người như vậy. Vừa rồi cô vừa bước tới cửa là họ đã lao tới. Chắc là do có chuyện trên Internet.”
Hứa Thanh Du biết rằng sau khi chị Thái giải quyết xong chuyện này, thì dư luận trên mạng sẽ dậy sóng.
Thế nên cả buổi chiều cô không dám xem chuyện phiếm trên mạng.
Khi xem những lời đồn của người khác và xem lời đồn của mình là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Nhưng Ninh Tôn lại rất bình tĩnh, tựa lưng vào ghế, “Đi thôi.”
Bọn họ trở lại công ty. Buổi tối, bên chỗ công ti sẽ sắp xếp chỗ ở cho Ninh Tôn.
Xe đã chạy hết quãng đường, Hứa Thanh Du đã định cùng tài xế rời đi, cô ấy cũng có ký túc xá nhỏ của riêng mình.
Nhưng sau khi xuống xe, Ninh Tôn lại quay đầu nhìn cô, “Xuống đi.”
Chỉ sau khi Hứa Thanh Du suy nghĩ kĩ lại, cô ta mới hiểu thân phận của mình bây giờ là gì.
Cô mím miệng suy nghĩ, nhưng cô ấy vẫn xuống xe, hai người cùng nhau đi về chỗ ở của Ninh Tôn.
6
của anh ấy, và còn liên quan đến việc bạn gái anh ấy rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ninh Tôn nhìn nó từ đầu đến cuối, sau đó nhếch mép cười.
Hiệu quả công việc của công ty cao, đến chiều nay tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Trước đó, những cư dân mạng đó vẫn tập trung vào những bức ảnh của những người bạn cũ của anh ấy.
Nhưng bây giờ tất cả sự chú ý đã dồn về chỗ những bức ảnh được chụp lén hôm nay.
Ninh Tôn thở phào nhẹ nhõm, đến lúc này anh ấy mới có chút yên tâm.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút rồi thay giày đi vào, cô ngồi cách Ninh Tôn xa hơn một chút, “Bữa tối anh muốn ăn gì?”
Ninh Tôn đặt điện thoại xuống, nói: “Tôi ăn gì cũng được. Cô muốn ăn cái gì thì cứ đặt đi.”
Hứa Thanh Du thở dài, “Vậy tôi đặt đồ ăn, tôi đặt bừa nhé.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, và không nói gì nữa.
Hai người ở trong nhà, nhưng không có động tĩnh gì.
Hai người họ đang cầm điện thoại di động, cứ như không có ai và ai làm việc nấy.
Cho đến sau này, chuông cửa vang lên.
Hứa Thanh Du biết rằng đồ ăn đã đến.
Cô đứng dậy ra mở cửa, và đúng thật là một người đang giao đồ ăn.
Hứa Thanh Du mở cửa lấy đồ, và nói lời cảm ơn.
Nhưng người giao đồ ăn đó chẳng nói gì, và cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du hơi ngạc nhiên, “Còn có chuyện gì sao?”
Ninh Tôn ở phòng khách đứng dậy đi tới, “Làm sao vậy?”
Người giao đồ ăn đó vội vàng nói khi nhìn thấy Ninh Tôn, “À, à không sao, không có chuyện gì cả.”
Sau đó, người đó nhanh chóng quay lưng bỏ đi.
Ninh Tôn mỉm cười, hình như anh ta đã đoán được cái gì đó.
Anh đi tới, đóng cửa lại, “Được rồi, chúng ta vào ăn tối.”
Làm người thật sự rất mệt mỏi, lúc nào cũng phải diễn kịch.