Chương có nội dung bằng hình ảnh
Sáng hôm sau, Hứa Thanh Du dậy rất sớm, đồng hồ sinh học của cô đã được cài đặt sẵn, ngày nào cô cũng phải dậy sớm hơn Ninh Tôn, sau đó cô đi mua bữa sáng cho anh ta.
Hứa Thanh Du nhanh chóng đi tắm rửa, sau đó cột tóc lên, quay đầu nhìn về phía cửa phòng ngủ, cửa phòng đóng chặt, Ninh Tôn chắn hẳn vẫn chưa dậy.
Hứa Thanh Du do dự một hồi, cuối cùng vẫn không kêu anh ta, chỉ lẳng lặng mở cửa đi xuống lầu.
Cô ấy đeo khẩu trang khi ra ngoài, dù biết rằng khẩu trang không thể che được hết tất cả, nhưng thà có còn hơn không.
Nhưng mọi chuyện vẫn ngoài ý muốn của Hứa Thanh Du, không có một tay săn ảnh nào vây quanh, và khu chung cư vào sáng sớm cũng rất yên tĩnh.
Hứa Thanh Du mua bữa sáng ở tiệm, sau đó nhanh chóng chạy về nhà của Ninh Tôn.
Khi Hứa Thanh Du mở cửa bước vào, thì Ninh Tôn đã dậy rồi, anh ta đang mở cửa bước ra ngoài.
Đập vào trước mắt là một bộ đồ ngủ sộc xệch, nút áo còn bị mở ra, Hứa Thanh Du nhìn thoáng qua ngực của Ninh Tôn.
Cái này, cứ nhìn qua thì tưởng Ninh Tôn rất ốm, không ngờ dưới bộ đồ ngủ đó anh ta cũng rất có thịt.
Cơ ngực này thoạt nhìn rất khỏe.
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm hồi lâu mới chậm rãi đi tới, rất nhanh liền dời ánh mắt đi chỗ khác, “Tôi mới đi mua đồ ăn sáng, anh đi vệ sinh cá nhân rồi mau đến ăn.”
Đứng ở cửa phòng, Ninh Tôn có chút sững sờ, anh ta có chút không thích ứng vì trong nhà lại xuất hiện thêm một người nữa.
Anh ta ồ một tiếng, và vội vàng chỉnh quần áo lại.
Hứa Thanh Du sẽ cảm thấy tự nhiên nếu Ninh Tôn không có bất kỳ hành động nào khác. Nhưng việc anh ta vội vàng quấn quần áo thực sự khiến Hứa Thanh Du đỏ mặt.
Hứa Thanh Du vuốt tóc mái lại và nói, “Anh ta vệ sinh cá nhân đi.”
Ninh Tôn quay người đi và sải bước vào phòng tắm.
Hứa Thanh Du đặt bữa sáng lên bàn, sau đó ngồi xuống trước, cẩn thận liếc nhìn cửa phòng tắm, chậm rãi thở ra.
Đúng thật là, chỉ không cẩn thận nhìn một cái mà thôi, anh ta cũng thật keo kiệt.
Trên người anh ta tổng cộng cũng chỉ có mấy cân thịt, cô ấy không tin là anh ta không bị người khác nhìn qua.
Ninh Tôn vệ sinh cá nhân xong, rồi trở về phòng, thay quần áo.
Và anh ta bước ra với vẻ đẹp trai lịch lãm.
9
việc gì khác.
Sau khi chờ đợi gần nửa tiếng, chị Thái lại gọi điện đến.
Ninh Tôn cầm chặt điện thoại, từ đầu đến cuối chỉ trả lời ừ, rồi cuối cùng cúp điện thoại.
Anh đặt điện thoại sang một bên, dựa vào ghế sô pha, “Đầu giờ chiều đừng ra ngoài nữa.”
Hứa Thanh Du có chút ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên của cô là lên mạng đọc tin tức.
Quả nhiên, trên mạng lại náo loạn lên nữa.
Lần này không phải người khác tung tin, mà là công ty đã dùng tài khoản của Ninh Tôn để đăng tải một bài viết.
Nội dung đại khái là thừa nhận quan hệ giữa hai người, nói là vì gặp nhau quá ít và xa nhau quá nhiều. Vậy nên hiện tại cô đang làm trợ lý bên cạnh Ninh Tôn, giải quyết mọi chuyện trong công việc và cuộc sống của Ninh Tôn.
Họ cũng nói rằng họ có một mối quan hệ tốt và hy vọng rằng thế giới bên ngoài sẽ cho họ một chút không gian.
Mặc dù biết rằng những lời này là do công ty biên soạn và gửi đi, nhưng Hứa Thanh Du vẫn có chút không thoải mái khi đọc được tin này.
Cho dù là nói dối, cho dù là cô và Ninh Tôn giả làm tình nhân, nhưng tâm lý của cô vẫn không thể bình tĩnh được.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống, không biết phải nói gì.
Phản ứng của Ninh Tôn vẫn bình tĩnh hơn cô, mở tivi lên rồi dựa vào ghế sô pha để xem tivi.
Hứa Thanh Du không thể làm gì khác, vì vậy cô chỉ có thể co người trên ghế sô pha. Một lúc sau, Ninh Tôn mới chậm rãi nói: “Tôi không có bạn gái.”
Hứa Thanh Du ngơ ngác một chút, sau khi suy nghĩ xong liền nói: “Tôi biết hai người đã chia tay.”
Ninh Tôn cười và lặp lại thêm một lẫn nữa, “Tôi không có bạn gái.”
Hứa Thanh Du lúc này đã ngừng nói, cô thực sự không đoán được lời Ninh Tôn nói là có ý gì.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào tivi nói tiếp, “Tôi thích cô gái đó, nhưng cô ấy không thích tôi. Những lời mà tôi nói trên chương trình tuyển chọn tài năng, cũng tính là để thu hút mọi người và cũng tăng áp lục cho cô ấy. Tôi cứ tưởng tôi làm như vậy thì cô ấy sẽ suy nghĩ lại, và tình cảm của cô ấy sẽ hướng về tôi nhiều hơn. Nhưng kết quả lại không có. “
10
Hứa Thanh Du không có cách nào trả lời, vì vậy cô chỉ có thể im lặng lắng nghe.
Ninh Tôn không muốn cô trả lời gì, nhưng trong lòng lại cất giấu rất nhiều lời, lâu ngày thì rất khó chịu.
Anh muốn tìm một người để nói ra hết những lời đang dồn nén trong lòng.
Anh ta chỉ cần một người nghe anh giải bày tâm sự.
Ninh Tôn nói thêm, “Tôi từng nghĩ rằng thích một ai đó là một chuyện đơn giản. Bây giờ tôi biết rằng thích một ai đó thực sự rất dễ dàng, nhưng muốn người khác thích mình thì đó là một chuyện vô cùng khó khăn.”
Giọng anh ấy trầm xuống, và bỗng dưng Hứa Thanh Du lại cảm thấy buồn bã một cách kì lạ.
Dù chưa từng yêu ai nhưng cô ấy vẫn có một chút đồng cảm.
Hứa Thanh Du do dự và nói: “Con người là động vật rất giàu tình cảm. Nếu anh bỏ lỡ cái này, thì chắc chắn anh sẽ gặp cái khác tốt hơn. Có lẽ đối với anh mà nói cái đến trước là đúng nhưng cái đến sau cũng không sai. Chỉ cần có thể được yêu, vậy thì đối với cả hai luôn luôn đúng. “
Ninh Tôn quay đầu lại nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du, nhìn một hồi lâu, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Cô đã có mấy mối tình rồi? Nói chuyện cũng khá điêu luyện đấy chứ.”
Hứa Thanh Du nhếch mép cười, “Nếu như tôi nói tôi chưa từng có một mối tình nào thì những câu nói vừa rồi của tôi, anh sẽ không tin phải không?”
Ninh Tôn nhướng mày, “Những lời đó cũng khá có lý, nhưng ít người có thể hiểu được ngụ ý của nó.”
Hứa Thanh Du gật đầu, “Tôi chỉ nói đại như vậy thôi. Tôi chưa từng yêu ai cả. Nếu như tôi trải qua những việc như anh thì tôi cũng không thể quên được mối tình đó.”
Ai mà không biết khuyên bảo người khác chứ. Nếu như những chuyện đó xảy ra với bất kì ai, thì không ai lại có thể nói những lời thờ ơ, lạnh nhạt được chứ.
Sau đó, Hứa Thanh Du liền hỏi, “Bây giờ cô ấy sống tốt không?”
Ninh Tôn gật đầu, “Cũng rất tốt, cô ấy đã kết hôn và có con và có một gia đình rất hạnh phúc.”
Hứa Thanh Du bỗng dưng nghĩ ra được điều gì đó, cô dường như nhận ra người mà Ninh Tôn nói đến là ai.