Chương có nội dung bằng hình ảnh
Những tin đồn của Ninh Tôn và Hứa Thanh Du cuối cùng cũng từ từ lắng xuống.
Dù sao thì cơm không thể nào cứ chiên mãi, nếu không thì nó sẽ bị thay đổi mùi vị. Đến một khoảng thời gian thích hợp thì cũng nên lắng xuống dần.
Dù độ hot đã giảm, lưu lượng cũng giảm theo, nhưng Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều thở phào nhẹ nhõm.
Bị các tay săn ảnh chụp bám theo nên cuộc sống cũng trở nên đầy rắc rối, trong vấn đề này hai người họ đã đạt được thỏa thuận, cả hai đều muốn có một cuộc sống thoải mái hơn.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du sống dưới một mái nhà được nửa tháng, và bây giờ bọn họ cũng khá ăn ý.
Điều duy nhất khiến cả hai không thoải mái chính là căn nhà này. Trong nhà chỉ có một căn phòng ngủ, Hứa Thanh Du không phải không quen ngủ trên sô pha, nhưng chuyện này quả thực rất bất tiện.
Trong phòng tắm chỉ cần có một chút tiếng động, mọi người bên ngoài đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Ninh Tôn thì không sao, anh ta có thể trốn trong phòng, nhưng Hứa Thanh Du không có nơi nào để đi. Khi Ninh Tôn ở trong phòng tắm, cô chỉ có thể ở ngoài cắn răng chịu đựng.
Ninh Tôn cũng cân nhắc đến vấn đề này, vì vậy anh ấy đã dành thời gian đưa Hứa Thanh Du đi xem một ngôi nhà.Và cố gắng giải quyết vấn đề khó xử và khó nói này.
Bọn họ đi xem một ngôi nhà có hai căn phòng ngủ, diện tích rộng một chút. Nhưng so với những chỗ khác cũng không có khác biết gì mấy.
Ninh Tôn vẫn rất tôn trọng ý kiến của Hứa Thanh Du. Vậy nên anh ta đã hỏi Hứa Thanh Du có ý kiến gì với môi trường hoặc là cách bày biện trang trí của căn nhà này hay không.
Hứa Thanh Du vốn dĩ là một người không quá kén chọn, sau khi quay đầu lại thì phát hiện ánh sáng trong hai phòng giống nhau, đây được coi là một phòng ngủ đôi.
Ước chừng Ninh Tôn cũng nghĩ đến tâm tư của cô.
11
Hứa Thanh Du chỉ mỉm cười lịch sự, và không lên tiếng.
Ninh Tôn cũng không muốn giải thích quá nhiều. Dù sao ở trong mắt người ngoài quan hệ của bọn họ thật sự là tình nhân mà.
Bọn họ thấy Ninh Tôn và Hứa Thanh Du cũng khá trong sạch, cặp vợ chồng già cảm thấy yên tâm khi cho họ thuê nhà. Vậy nên bọn họ có đề xuất nếu hai người bọn họ thuê nhà ở đây lâu dài thì có thể giảm tiền nhà.
Ông già cũng trực tiếp nói: “Tôi cũng không muốn cho thuê một năm rồi lại đổi người khác, việc này quá phiền phức. Vậy nên tôi vẫn thích người người thuê dài hạn.”
Ninh Tôn quay đầu lại nhìn Hứa Thanh Du, nhìn dáng của Ninh Tôn chắc hẳn muốn Hứa Thanh Du cho mình thêm ý kiến.
Hứa Thanh Du nhìn xung quanh, sau đó nghĩ đến nơi mà mình đang sống. Nên có chút hưng phấn, vì vậy cô gật đầu, “Chỗ này cũng rất tốt.”
Cô ấy nói như vậy cũng chính vì cô cũng rất thích nơi này.
Vậy nên Ninh Tôn lập tức nói chuyện với ông già về việc ký hợp đồng thuê nhà.
Ông chủ cũng rất vui, nói rằng bất cứ lúc nào cũng có thể.
Ninh Tôn do dự một chút, cả anh ta và Hứa Thanh Du đều không thể tiếp tục chịu đừng ở căn nhà một phòng ngủ kia nữa, vì vậy anh ta nói: “Nếu như có thể, hôm nay ký hợp đồng, ngày mai tôi sẽ nhờ người đến chuyển nhà.”
Ông già rất muốn hai người họ mau kí hợp đồng. Vì vậy ngay lúc đó ông ta biểu thị đồng ý, còn lặp lại nó ba lần, để tỏ vẻ chân thành.
Ninh Tôn và ông già lo việc ký kết hợp đồng.
Hứa Thanh Du đi quanh nhà và xem qua cách bài trí.
Cô ấy gần như cũng hình dung được rõ ngôi nhà này ở trong đầu.
Buổi trưa, Ninh Tôn và ông già cũng đã ký hợp đồng.
Buổi chiều Ninh Tôn đi ghi hình chương trình cũng không lâu cho lắm, gần tối mới trở về nhà.
Hứa Thanh Du đã giúp sắp xếp mọi thứ và để sáng mai công ti vận chuyển đến dọn đồ đến nhà mới. Nhiều đồ phải được sắp xếp xong trong hôm nay.
Vì vậy hai người đã gọi đồ ăn cho bữa tối, thời gian còn lại sau bữa ăn là thu dọn đồ đạc, sau đó Hứa Thanh Du lại dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ.
Căn nhà này là công ti cấp cho Ninh Tôn, sau khi dọn ra ngoài thì phải trả lại nhà cho công ty, tức nhiên phải dọn dẹp sạch sẽ.
Ninh Tôn vốn dĩ muốn giúp đỡ, nhưng Hứa Thanh Du cảm thấy anh ta chỉ đem thêm phiền phức cho mình, nên trực tiếp xua tay, “Không cần đâu, tôi có thể. Anh cứ qua bên đó ngồi đi, đừng có đi tới đi lui là được.”
Ninh Tôn rất nghe lời, bắt chéo chân ngồi xuống sô pha, mở tivi lên.
Hoa quả rửa sạch được đặt trên bàn uống trà, Ninh Tôn sờ một quả táo cắn một miếng. Sau đó anh ta nhìn thứ trong tay, và tiếp đo nhìn đĩa hoa quả trên bàn uống trà.
Hứa Thanh Du thực sự chăm sóc anh ấy rất tốt.
Hứa Thanh Du lại lau sàn nhà thêm một lần nữa, cả người cô đổ đều đổ mồ hôi nên rất khó chịu.
Cô ngồi ở ghế sô pha và do dư một chút, vẫn là lấy áo quần đi tắm và cô ấy lặng lẽ bước vào phòng tắm.
Tiếng vòi hoa sen trong phòng tắm vang lên khiến Ninh Tôn ngồi trên ghế sô pha bị giật mình.
Anh ta biết rằng Hứa Thanh Du đã đi tắm.
Cửa nhà tắm là cửa kính hột, nên sẽ có một chút ánh sáng chiếu ra ngoài. Nếu nhìn kỹ, thực sự có thể thấy một bóng người.
Ninh Tôn lại không dám nhìn về hướng bên đó, lỗ tai của anh đột nhiên nóng bừng lên.
Anh vội tắt tivi và quay về phòng ngay lập tức.
Sau khi đóng cửa lại, nhịp tim của anh ta vẫn còn hơi nhanh. Mặc dù anh không nhìn thấy cái gì, nhưng dường như anh ấy đã nhìn thấy hết tất cả mọi thứ.
Ninh Tôn đi đi lại lại trong phòng mình mấy vòng, anh ta biết rằng mình đã phản ứng quá mức.
12
Mỗi lần nằm ngủ, cô đều thu nhỏ mình lại thành một quả bóng nhỏ, thêm nữa chăn bông cũng có bồng bềnh, cho nên Ninh Tôn thường phải nhìn kĩ mới phát hiện ra cô ấy.
Một người vốn dĩ đã gầy gò, nằm trong lớp chăn dày như vậy liền bị giấu đi.
Ninh Tôn cũng đi tắm, anh ta quyết định tắm nhanh, liền vội vàng trở về phòng.
Đợi đến khi cửa phòng đóng lại, Hứa Thanh Du mới mở mắt ra, bất lực thở dài.
Cô và Ninh Tôn có cùng ý nghĩ, nên đợi ngày mai chuyển đi, tình huống xấu hổ này sẽ không còn nữa.
Cả đêm hai người họ đều có tâm sự riêng. Sáng hôm sau, công ty chuyển nhà đã đến rất sớm.
Hứa Thanh Du còn thức dậy sớm hơn, thu dọn gọn gàng tất cả những đồ đặc cần chuyển đi.
Vốn dĩ Ninh Tôn cũng chưa sống ở đây quá lâu nên cũng không có nhiều đồ đạc cho mấy. Xe của công ty chuyển đồ chỉ đi một chuyến lthì đã chuyển hết tất cả đồ đặc của bọn họ đi.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du thu xếp ổn thỏa xong cũng đi theo xe chuyển đồ qua đó.
Vì không có quá nhiều đồ nên toàn bộ quá trình cũng không mất nhiều thời gian cho mấy.
Chờ mọi việc xong xuôi, Hứa Thanh Du vẫn có thời gian nấu bữa sáng ở nhà mới.
Những ngày tháng không bị thợ săn ảnh nhìn chằm chằm quả thực rất thoải mái. Nếu không thì lần chuyển nhà này sẽ không biết bao nhiêu người theo dõi bọn họ.
Ninh Tôn dọn dẹp và sắp xếp lại căn phòng của mình. Ngồi đợi không lâu thì Hứa Thanh Du cũng làm xong buổi ăn sáng.
Ninh Tôn đi tới bàn ăn, vừa ngồi xuống vừa nói: “Những đồ đạc này đợi trễ một chút tôi sẽ giúp cô thu dọn, cứ giao hết việc nặng nhọc cho tôi.”
Hứa Thanh Du bật cười, “Không có việc nặng nhọc nào đâu, căn nhà vốn dĩ rất ngăn nắp và sạch sẽ, chỉ cần sắp xếp đồ đặt đúng vị trí thôi là được.”
Ninh Tôn cũng cười, “Những đồ gia dụng cỡ lớn cứ để tôi dọn cho, cái gì cô cũng không cho tôi làm, nên tôi cảm thấy hơi ngại.”
Hứa Thanh Du nhìn Ninh Tôn, “Anh đã đưa tiền cho tôi rồi, anh còn ngại cái gì nữa chứ?”
Ninh Tôn bật cười, “Tôi luôn muốn hỏi cô một câu, cô thật sự rất thiếu tiền sao?”
Hứa Thanh Du rất nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, tôi rất thiếu tiền. Bản thân tôi không đáng tiền cho mấy, nếu không thì tôi cũng muốn bán bản thân mình đi.”