Chương có nội dung bằng hình ảnh
Vào cuối tháng Ninh Tôn được nghỉ ngơi một ngày, nguyên nhân chủ yếu là do mẹ Ninh Tôn tới.
Hứa Thanh Du cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy Ninh Tôn nhắc đến mẹ của mình, chỉ là trước đó tin tức liên quan tới thân thế của Ninh Tôn được đăng tải trên mạng, Hứa Thanh Du đã đọc một ít.
Cô biết mẹ của Ninh Tôn cũng từng là một ca sĩ nổi tiếng, cũng từng ở trong làng giải trí trải qua phong ba bão táp.
Chỉ là sau đó gặp phải người cha cặn bã của Ninh Tôn, kiếp này coi như bị chôn vùi.
Buổi sáng mẹ Ninh Tôn tới, lúc đó Hứa Thanh Du cùng Ninh Tôn cùng đi ra ngoài tiểu khu đón bà.
Mẹ Ninh Tôn nhìn rất quyến rũ thời thượng, trên người mặc quần áo bó sát, phía dưới mặc quần ống rộng, đi một đôi giày cao gót nhỏ.
Chưa kể, nét duyên dáng vẫn hiện hữu trong lần xuất hiện này.
Ninh Tôn không có chào hỏi mẹ mà đừng ở cửa tiểu khu, Hứa Thanh Du cũng chỉ đứng ở bên cạnh anh ta.
Mẹ anh còn đeo kính đen từ trên xe taxi xuống, nhìn Ninh Tôn một chút rồi đi tới.
Mẹ Ninh mở miệng nói trước, “Con ở chỗ này cũng tốt, đi thôi, đi vào rồi nói, nãy đi ta quên uống chút nước, nên hơi khát.
Bộ dáng kia của bà, giống như là đi tới địa bàn của mình. ”
Hứa Thanh Du có chút ngượng ngùng không biết chào hỏi như thế nào.
Nhưng mà mẹ Ninh cũng không nhìn bọn họ, vẫn đi về phía bên trong tiểu khu.
Ninh Tôn xoay người nói với Hứa Thanh Du: “Đi thôi.”
Khi vừa đối mặt ở nhau, Hứa Thanh Du có thể nhìn ra, quan hệ của anh và mẹ Ninh không tốt lắm.
Mẹ Ninh đi được một đoạn đường thì đi chậm lại chờ hai người bọn họ.
Chờ Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đuổi kịp theo bước chân của bà, bà còn nói, “Mẹ có xem tin tức của hai đứa ở trên mạng, hai đứa đang quen nhau thật sao?”
Hứa Thanh Du có chút lúng túng, cô không biết nên nói như thế nào.
Đây là mẹ của Ninh Tôn, dường như có thể nói ra sự thật.
Nhưng vấn đề này, càng ít người biết càng tốt.
Hứa Thanh Du chỉ quay đầu nhìn Ninh Tôn, hành động này cũng chính là bày tỏ, vấn đề này anh ta sẽ tự mình trả lời.
15
này đến đây chủ yếu tới muốn gặp con một chút.”
Ninh Tôn đi tới tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, nước trái cây đi tới, đặt ở trên bàn cà phê, “Gặp con để làm gì?”
Lời nói cùng giọng điệu của anh ta nghe không được lịch sự cho lắm, Hứa Thanh Du đi tới ngồi ở bên cạnh Ninh Tôn, không hề cắt ngang.
Mẹ Ninh cũng không hề tức giận, tháo kính dâm đặt ở trên bàn uống trà nhỏ, sau đó đem nước trái cây cầm lấy xoay xoay, một hơi uống cạn nửa chai.
Khi bỏ chai xuống, bà nói, “Vốn dĩ mẹ cũng đã nghĩ tới trước khi đến đây, nhưng mà cuối cùng cũng chẳng có chuyện.”
Ninh Tôn ậm ừ một tiếng, “Trước khi bà tới tôi cũng khá bận, nên cũng không có thời gian tiếp đãi.”
Anh nói chuyện thật sự không khách khí, Hưa Thanh Du quay đầu liếc nhìn Ninh Tôn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay anh.
Mặc dù cô không đặc biệt thích mẹ Ninh, cô luôn cảm thấy bởi vì chuyện bà và Ninh Bang đã làm liên lụy đến Ninh Tôn.
Nhưng nếu cũng đã để người bước vào nhà, thì cũng đâu cần phải nói lời đá thúng đụng nia, khiến cho bầu không khí ngột ngạt.
Mẹ Ninh cười một tiếng, một chút cũng không để ý đến ngữ khí nói chuyện của Ninh Tôn, nói tiếp, “Mẹ thực ra cũng rất bất ngờ khi con có thể ra mắt công chúng, nhưng mà như thế này cũng tốt, không có uổng phí chất giọng tốt của con.”
Ninh Tôn tựa lưng vào ghế Sô pha, “Hôm nay tới là muốn làm gì? Con chỉ có thời gian một ngày, ngày mai còn có chuyện, cho nên không thể tiếp mẹ được.”
Mẹ Ninh gật đầu, “Mẹ thật ra thì cũng chả có chuyện gì để làm, chỉ là rất lâu rồi không gặp nên muốn tới nhìn con thôi.”
Hai tay bà khoanh đặt ở trên đùi, không tự chủ được mà xoa xoa lẫn nhau, “Chỉ là muốn tới xem một chút con sống có tốt hay không.”
Hứa Thanh Du tầm mắt rủ xuống, nhìn thử động tác của đối phương, trực giác của cô phán đoán rằng mẹ Ninh còn có điều gì khác muốn nói.
Hứa Thanh Du đứng lên, “Bác ăn trái cây không? Cháu đi rửa ít trái cây cho bác.”
Cũng không chờ mẹ Ninh trả lời, cô xoay người đi vào phòng bếp.
Trong bếp có hoa quả trên bàn, nhưng Hứa Thanh Du không làm gì, chỉ khoanh tay dựa vào quầy.
Mẹ Ninh ở đằng kia thấy Hứa Thanh Du đi rồi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Bà ngồi ngay ngắn, “Mẹ và chú kia đã chia tay rồi.”
Ninh Tôn cũng không kinh ngạc, “Ừ, không ở cùng được thì chia tay, cũng bình thường.”
Mẹ Ninh liếm môi một cái, “Ông ấy cũng tốt, nhưng mục tiêu của hai người không giống nhau, cho nên nếu cứ tiếp tục như vậy ai cũng mệt mỏi.”
16
Mẹ Ninh sửng sốt, nghe anh nói những lời này xong có chút cuống cuồng, “A Tôn, bất kể nói thế nào, chúng ta trước giờ vẫn là mẹ con, vẫn có chút tình cảm với nhau, mẹ biết con trách mẹ năm đó bỏ con lại, hại con thời gian trước sống không dễ dàng, có thể cuộc sống của mẹ cũng không tốt, con đi theo mẹ không bằng đi theo ba của con.”
Ninh Tôn vội vàng giơ tay lên, để cho bà dừng lại, “Những chuyện này chúng ta không cần nói nữa, đã qua rồi, bây giờ giờ có nói lại cũng chẳng còn tác dụng gì.”
Anh đứng lên, “Có mấy lời mẹ không nói nhưng con cũng biết, mà con cảm thấy có mấy lời con không nói thì mẹ cũng biết, nhiều năm như vậy cũng chẳng ai qua lại, có tình cảm hay không có tình cảm, những thứ này con cảm thấy khi nói ra mọi người đều không tin, hay là bảo đừng nói nữa, vốn là trước đó con muốn đến thăm mẹ, nhưng có quá nhiều chuyện làm trì hoãn, bây giờ nghĩ lại thấy không đi là đúng, hôm nay mẹ tới, con cảm thấy tình cảm mẹ con chúng ta, thật sự còn lại không có nhiều.”
Mẹ Ninh sững sờ, vội vàng đứng lên, “A Tôn, con nói những lời này là có ý gì? Con không muốn giúp mẹ, thì liền nói không giúp, con nói ra những lời khó nghe như vậy là muốn cho mẹ khó chịu phải không?”
“Khó chịu?” Ninh Tôn thiếu chút nữa cười ra tiếng, “Mẹ sẽ khó chịu sao?”
Sau đó anh lắc đầu một cái, “Mẹ sẽ không khó chịu, bởi vì thực ra mẹ cũng không để ý.”
Mẹ Ninh há miệng vừa muốn nói chuyện, Ninh Tôn đã quay người hướng về phía phòng bếp đi tới, tiếng nói lớn hơn, “Không cần rửa trái cây nữa, bà ấy muốn rời đi ngay.”
Những lời nay anh nói ra là đang muốn đuổi khách.
Biểu tình trên mặt của mẹ Ninh không được tốt lắm, lúc thì đỏ, lúc thì trắng.
Chỉ là đều đã trải qua quá nhiều sóng to gió lớn, nên bà chỉ hít thở sâu hai cái, liền đã khôi phục trạng thái, “Xem ra con đối với mẹ còn có oán hận, cũng phải, nhiều năm như vậy, mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, cho dù nói cho cùng mẹ cũng là người bị hại, năm đó dưới áp lực lớn như vậy mà mẹ vẫn cố sinh ra con, con thật sự không nghĩ tới sự vất vả của mẹ sao?”
Ninh Tôn đứng quay lưng về phía mẹ Ninh, không nhúc nhích cũng không nói chuyện.