Yêu Lại Từ Đầu Cố Tư Trì Uyên

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Chương Tự Ninh cúp cuộc gọi của Ninh Tôn, quay người trở vào nhà.

Cố Tư vội vàng lên tiếng, nói với Lương Ninh Như, “Cô mau đi kiểm tra điện thoại của lão Chương đi. Không biết anh ta nói chuyện với cô gái nào đấy, còn đi ra ngoài để nghe điện thoại.”

Lương Ninh Như rất an tâm với Chương Tự Chi, “Không sao, tôi quá hiểu anh ấy mà. Với cái tính tình của anh ấy thì chỉ có tớ mới chịu được, nếu đổi lại người khác thì chắc chắn không ai chịu nỗi anh ấy đâu.”

Chương Tự Chi hét lên một tiếng, sau đó chạy đến véo nhẹ má của Lương Ninh Như, “Em nói bậy bạ gì đấy hả, anh rất có sức hấp dẫn đó. Có rất nhiều người con gái còn khóc để được ở bên anh, em lại nhặt được cơ hội này, vậy mà còn lên mặt sao? “

Lương Ninh Như không thèm để ý đến những lời của anh ta nói.

Cố Tư bên cạnh nói: “ Tôi và lão Chương đã quen biết từ lâu. Nói thật tôi chưa bao giờ thấy cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh ấy cả. Chắc là anh ta chỉ muốn tâng bốc bản thân mình lên thôi. Với tư cách là bạn bè nên tôi mới nói thật, lão Chương à, anh thật sự không có sức hút gì đối với con gái cả. “

Chương Tự Chi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, và vừa định nói gì đó, thì Cố Tư lại lên tiếng, “Nhưng mà không có chút hấp dẫn nào với con gái chứ không phải hoàn toàn không có. Vậy nên Tiểu Như à cậu phải cẩn thận hơn đó. Đàn ông, tất cả đàn ông đều phải đề phòng thật kĩ. “

Câu nói đó có chút mạo phạm đến Trì Uyên đang ngồi ở bên cạnh.

Trì Uyên cau mày nhìn Cố Tư, “Em muốn nói Tự Chi thì cứ nói anh ta đi, chứ phía sau còn thêm câu tất cả đàn ông là có ý gì hả? Lại muốn đá xéo để chửi anh chứ gì?”


Cố Tư hừ một tiếng, “Anh cứ suy diễn nhiều như thế để làm gì vậy, hay là anh thật sự có chỗ nào khiến em không an tâm à?”

Không đợi Trì Uyên trả lời, Cố Tư ồ một tiếng: “Đúng vậy rồi, tối hôm qua anh còn lén lút liên lạc với Tùy Mị mà. Lúc gọi điện thoại còn trốn ra ngoài kia để nghe nữa, cái dáng vẻ sợ người khác nghe thấy đó, hơ hơ. “

Cái hơ hơ cuối cùng đó vô cùng mỉa mai.

Trì Uyên có chút bất lực, “Lén lút cái gì chứ? Lúc đó là Tùy Mị có chuyện nên mới gọi điện cho anh. Hơn nữa, khi đó không phải con cũng đang ngủ bên em hay sao, anh sợ nghe điện thoại sẽ làm cho nó thức giấc nên mới ra ngoài. Tại sao đến chỗ em anh lại trở thành người làm chuyện có lỗi vậy? “

Cố Tư không quan tâm đến anh ấy cho lắm, và cô hừ một tiếng, “Dù sao thì bây giờ anh nói gì cũng đúng. Ai mà biết được trong điện thoại hai người đã nói những chuyện gì chứ.”

Chương Tự Chi ngồi ở bên có chút ngạc nhiên, nhìn vào Trì Uyên và hỏi, “Tùy Mị còn liên lạc với anh sao?”

27



Cố Tư liếc nhìn Chương Tự Chi, “Thật tốt khi anh đã giác ngộ được điều này.”

Chương Tự Chi nói, “Nguyên nhân chủ yếu ở đây là tôi quá phiền người phụ nữ đó luôn.”


Trì Uyên cũng có chút bất lực, “Chuyện này cũng không phải là chuyện gì to tát. Nếu tôi cứ kì kèo so đo như vậy thì không phải cũng thể hiện tôi vẫn chưa buông bỏ được cô ta hay sao.”

Chương Tự Chi nổi hứng nói, “Vậy thì có làm sao chứ, không thích qua lại với cô ta thì hãy chán ghét cô ấy đi. Anh xem tôi này khi Từ Giai Ninh gọi điện thoại cho tôi thì tôi lập tức chặn và xóa cô ta. Phiền chết đi được, đã chia tay rồi mà còn liên lạc nhau làm gì chứ. “

Chương Tự Chi thật sự rất quyết đoán trong việc giải quyết những vấn đề liên quan đến tình cảm.

Có lẽ vì tính tình anh ấy thẳng thắn. Cho nên suy nghĩ vấn đề cũng khá đơn giản, xứ lý những việc này càng đơn giản hơn.

Vậy nên về điểm này anh ấy thật sự cho Lương Ninh Như đầy đủ cảm giác an toàn.

Lương Ninh Như bên cạnh gật đầu, cười nói: “Ban đầu, Từ Giai Ninh gọi điện thoại cho anh ấy thì anh mắng cho cô ta một trận. Tôi cũng thấy khá buồn cười, tôi cũng suy nghĩ giống Trì Uyên. Người ta gọi điện thoại đến không phải là muốn phá hoại hạnh phúc của nhà chúng ta, vì vậy anh đừng so đo nữa. Nhưng Tự Chi không cảm thấy như vậy, anh ấy cứ nghĩ là không nên qua lại nữa. Lúc đó Từ Giai Ninh gọi cho anh ba cuộc điện thoại, hình như là ba lần, tôi cũng không nhớ rõ nữa, anh ấy đã lập tức chặn cô ta. “

Cố Tư ở bên cạnh cười nhạo, “Giác ngộ của lão Chương thật sự rất cao. Nhưng mà, đến đây, anh phải giải thích rõ ràng anh ra ngoài đó điện thoại với anh vậy.”

Chương Tự Chi thở dài một tiếng, “Có ai đâu, là A Tôn. Hiện tại sự nghiệp của A Tôn cũng rất phát triển, nên mẹ của cậu ấy đã biết chuyện này. Bây giờ, bà ấy tìm đến tận cửa, muốn nhờ vả cậu ấy tìm một ít tài nguyên, bản thân cậu ấy cũng muốn giúp.”

Trì Uyên ở bên cạnh nói, “Mẹ anh ấy đến tìm sao? Chắc là bà ấy thấy anh ta thành công nên mới nhớ đến người con trai của mình đó.”


Chương Tự Chi cũng cảm thấy như vậy, “Nhiều năm như vậy, A Tôn ở trong cái nhà họ Ninh ấy sống một cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ. Mẹ cậu ấy cũng chưa từng gọi đến một cuộc điện thoại. Bây giờ khó khăn lắm mới cậu ấy mới có thể thành công, thì mẹ cậu ta lại tìm đến. Ở trước mặt A Tôn, anh cũng không thể nói nhiều, nhưng anh thật sự rất ghét mẹ của cậu ấy, anh cũng nghe nói A Tôn cũng không thích bà ấy cho mấy.

Cố Tư im lặng, những chuyện như thế này cô không muốn tham dự nhiều.

Những chuyện liên quan đến Ninh Tôn, chỉ cần cô mở miệng nói ra một câu thôi thì Trì Uyên lại cằn nhằn.

Lương Ninh Như nhìn Chương Tự Chi, “Vậy anh ấy có tính giúp bà ta không?”

Chương Tự Chi gật đầu, “Có đó, nhưng bản thân cậu ấy chẳng có mối quan hệ gì cả. Nên cậu ấy muốn nhờ bên chị ba có chút tài nguyên nào cho mẹ cậu ta hay không, chỉ cần được lộ mặt thôi cũng được, chuyện này cũng không khó khăn gì. Nếu như không giúp chuyện này thì có lẽ mẹ của Ninh Tôn sẽ không tha cho cậu ấy đâu”.

28



ấy chửi thẳng mặt Ninh Bang thì ông ta cũng chỉ có thể cố nhịn mà thôi.

Nếu không thì ông ta sẽ trở thành một trò cười.

Tuy nhiên, Chương Tự Chi nói thêm, “Ninh Bang này già đi rất nhanh. Cảm giác như lần này gặp mặt ông ta khác xa hắn ngày trước. Lúc trước, ông ta còn chống gậy đi được, nhưng bây giờ việc đi đứng rất khó khăn, phải cần Ninh Tú dìu mới đi được. “

Sau đó Cố Tư tiếp lời, “Ông già của nhà họ Ninh tuổi tác cũng lớn rồi, khi trẻ thì không tranh thủ làm những việc đáng làm đi. Có lẽ là vì sức khỏe không tốt nên khi già mới bị giày vò. Đáng đời, ai bảo lúc trẻ ông ta lăng nhăng như vậy. “

Lương Ninh Như bên cạnh không nhịn được cười.


Trì Uyên ở bên cạnh cũng nhếch miệng “Em cũng đúng thật cái gì cúng dám nói.”

Cố Tư ậm ừ vài tiếng, “Những lời này mà trước mặt Ninh Bang em cũng dám nói. Em với ông ấy không thân không thích, nên có gì mà phải sợ ông ta chứ. Ông ấy đối xứ với Ninh Tôn không tốt nên em càng không sợ ông ta.”

Trì Uyên nhìn chằm chằm Cố Tư, “Em cũng bảo vệ Ninh Tôn lắm nhỉ.”

Cố Tư vươn vai và dựa vào lưng ghế sô pha, “Anh với Tùy Mị có thể liên hệ với nhau thì tại sao em không thể bảo vệ Ninh Tôn chứ.”

Nhìn xem chuyện đó lại bị nhắc lại nữa rồi.

Trì Uyên lúc này mới lấy điện thoại ra, “Được rồi, được rồi, anh chặn cô ta được chưa?”

“Đừng.” Cố Tư hoàn toàn không cảm kích, “Anh có chặn cô ta hay không, em cũng không quan tâm đâu. Những chuyện như thế này anh có một thì em có mười, ai sợ ai chứ. “

Trì Uyên cười bất lực, vẫn là vào chặn Tùy Mị ngay lập tức.

Chương Tự Chi thở dài, “Thế mới đúng chứ, bạn gái cũ hay thứ gì đó không nên tồn tại trong cuộc sống của chúng ta.”

Trì Uyên im lặng một chút và nhanh chóng giải thích, “Tùy Mị không phải là bạn gái cũ của tôi, tôi và cô ấy chưa yêu nhau, anh phải suy nghĩ kĩ lưỡng đó.”

“Đúng, đúng, đó là vị hôn thê cũ của anh.” Một câu nói của Chương Tự Chi đã ngay lập tức dập tắt ngọn lửa trong Trì Uyên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận