Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đêm nay Hứa Thanh Du không ngủ ngon.
Thực ra khi ở bên ngoài bất kể là Ninh Tôn hay là mẹ Ninh, hai người họ cũng không ai gây ra động tĩnh lớn gì.
Trong tâm của Hứa Thanh Du cứ như có tâm sự vậy. Cả đêm cô ấy không ngủ được, cứ ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Sáng sớm, Hứa Thanh Du đã tỉnh dậy, cô nghỉ ngơi không được tốt lắm. Vì vậy thói quen đau đầu của cô lại tái phát, ngồi cả lúc lâu cũng không khỏe được. Nhưng cũng rất rõ là cô không ngủ được.
Cuối cùng, Hứa Thanh Du cũng đứng dậy và đi ra ngoài, Ninh Tôn cũng đã tỉnh và ghế sô pha đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Mẹ Ninh vẫn chưa dậy. Nhưng cũng may chiều nay Ninh Tôn mới có lịch ghi hình, nên buổi sáng không hề gấp gáp gì.
1
Ninh Tôn vào phòng, căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng, anh thở dài, không có suy nghĩ gì khác, rồi lên giường đi ngủ.
Hứa Thanh Du dựa ở bên ngoài vào ghế sô pha, bật ti vi lên và xem một chương trình vui vẻ, bắt bản thân mình phải mở to mắt để xem.
Sau nửa giờ hoang mang như vậy, Ninh Tôn và mẹ Ninh đều không có động tĩnh gì.
Hứa Thanh Du xem thời gian và quyết định làm bữa sáng trước.
Cô nấu cháo gạo tẻ, thêm ít thịt bò xay và rau xanh vào đó. Sau đó có làm thêm một món gỏi.
Trong tủ lạnh có mấy cái bánh bao bị đông cứng, cô lấy ra một ít, hấp nóng, sau đó chiên thêm mấy cái trứng.
Khi mọi việc xong xuôi, hai người họ vẫn im lặng.
Hứa Thanh Du gõ cửa phòng mẹ Ninh trước.
Mẹ của Ninh Tôn nằm trên giường và tóc bà che lấp hết khuôn mặt, giống như một người sau khi say vậy.
Hứa Thanh Du đi đến bên giường cúi xuống vỗ vỗ vai bà Ninh, “Bác à, dậy đi.”
Thật lâu sau mẹ Ninh mới cau mày nheo mắt lại, “Là con à, mấy giờ rồi? Trời sáng chưa?”
Hứa Thanh Du dịch người qua một chút, để bà Ninh có thể nhìn thấy ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào, “Trời đã sáng rồi, con đã làm bữa sáng. Bác hãy dậy và ăn đi.”
Mẹ Ninh ngồi một hồi lâu, “Trời ơi, tối qua bác có tỉnh dậy một lần, nên biết mình đã say rồi. Đã lâu rồi không uống nhiều như vậy nên tửu lượng mới trở nên kém đi. “
Hứa Thanh Du không có trả lời những lời này của bà ta, quay người đi ra ngoài, “Trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh mới. Bác hay mau chóng thu dọn, chúng ta sẽ ăn sáng.”
Sau khi đi ra khỏi phòng này, cô lại đi tới phòng của mình, gõ cửa, một lúc sau Ninh Tôn mới lên tiếng, “Mời vào.”
Ninh Tôn đã tỉnh dậy, chăn gối gì cũng được gấp xếp gọn gàng.
Nhưng từ vẻ mặt của anh vẫn có thể nhìn thấy được, anh vẫn có chút mệt mỏi.
Hứa Thanh Du đứng ở cửa chỉ mở he hé cửa. “Ăn cơm trước đi. Còn có chút thời gian, ăn xong rồi hẵng đi ngủ. Thời gian ghi hình buổi chiều cũng không lâu lắm đâu, đợi ghi hình xong thì anh hãy về nghỉ ngơi tiếp. “
Ninh Tôn gật đầu, “Được, tôi hiểu rồi.”
Ninh Tôn đợi mẹ mình tắm rửa sạch sẽ, liền trở về phòng đi tắm.
Hứa Thanh Du đã sắp xếp đồ ăn, và cháo ra bàn.
Mẹ Ninh có chút ngượng ngùng, đợi Ninh Tôn đi ra, bà nói trước: “Mẹ xin lỗi, ngày hôm qua mẹ vui quá, đột nhiên không kìm hãm được bản thân mình.”
Ninh Tôn không muốn nhắc tới chuyện này, “Ăn cơm đi.”
Ba người ngồi ăn cơm, nhưng mẹ Ninh không kìm lòng được, liền nói xem hôm nay phải làm gì.
Ngày qua, chị Thái đã đồng ý giúp chuyện lấy được một vai diễn cho mẹ Ninh Tôn vẫn chưa là chính thức.Vì vậy trước mắt mẹ Ninh Tôn chưa có lịch trình gì. Vậy nên bà ấy quyết định hôm nay sẽ đi xem nhà ở khu chung cư Ninh Tôn ở, bà ấy cũng thuê một căn ở đây.
Xét cho cùng, chuyện này cũng tiết kiệm chi phí hơn so với ở trong khách sạn.
Ninh Tôn và Hứa Than Du đều ngây người, “Ở đây thuê nhà sao?”
Mẹ của Ninh Tôn gật đầu, “Dù sao mẹ cũng không có khả năng ở khách sạn. Bộ phim mà con nhận hình như cũng quay ở thành phố này. Thuê phòng ở đây có thể sẽ tiện hơn.”
2
mắt nhau.
Chờ cơm nước xong, bà Ninh cũng không nói rời đi, liền ngồi ở trên sô pha xem ti vi.
Còn sớm quá, bà ấy nói sẽ ra ngoài xem nhà sau.
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du chỉ có thể ngồi ở bên cạnh, có thể là vừa mới ăn xong nên hai người họ có chút buồn ngủ.
Hứa Thanh Du ngồi bên cạnh và ngáp vài cái.
Thứ này cũng có thể bị truyền nhiễm, Ninh Tôn ngồi bên cạnh cũng ngáp hai cái.
Bà Ninh quay đầu lại vừa nhìn, “Có phải vì chuyện ngày hôm qua nên hai đứa không ngủ được phải không?”
Hứa Thanh Du vội vàng vẫy tay, “Không, không có liên quan đến bác đâu ạ.”
Sau đó bà Ninh nói: “Hai đứa có thể vào ngủ một lát đi, không phải buổi chiều mới đi ghi hình hay sao? Dù sao cũng không có chuyện gì nên hai đứa đi ngủ đi.”
Hứa Thanh Du cười nhạt, vẻ mặt có chút phức tạp, “Thật sự không cần đâu ạ, con không buồn ngủ chút nào.”
Ninh Tôn còn nhớ Hứa Thanh Du đã dậy từ sáng sớm, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Em đi nghỉ ngơi đi. Buổi sáng em dậy sớm như vậy mà. Anh không sao đâu. Anh ở đây xem ti vi một lúc. “
Mẹ của Ninh Tôn cảm thấy Hứa Thanh Du có vẻ ngượng ngùng, bà trực tiếp từ trên sô pha đứng lên, nắm lấy cánh tay của Hứa Thanh Du, “Đứa trẻ này thật là, trước mặt bác mà cháu còn ngại cái gì. Mau đi ngủ đi, ở đây bác cũng không cần gì cả.”
Nói xong, bà lại nắm lấy cánh tay của Ninh Tôn, nói: “Con cũng vào ngủ đi, con hãy xem quần thâm của mắt con đi. Đi tắm rồi nhưng khuôn mặt vẫn mệt mỏi kìa. Buổi chiều còn có công việc, đứa nào đứa nấy cứ mệt mỏi như vậy thì sức đâu mà làm việc cứ, mau đi nghỉ ngơi đi”
Người phụ nữ này sau khi tỉnh rượu, thì bà ấy cũng khá sung sức.
Kéo Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đến tận cửa phòng ngủ. Hứa Thanh Du có kêu lên vài tiếng nhưng đều bị mẹ Ninh lơ đi.
Cửa phòng vừa mở, bà ấy trực tiếp đẩy hai người họ vào, “Không cần khách xáo với mẹ đâu. Mẹ chỉ ngồi xem ti ti một lúc, sau đó đợi một lúc đến giờ thì mẹ sẽ đi tìm nhà. “
Mẹ Ninh cảm thấy có chút áy náy vì tối hôm qua đã gây chuyện và ảnh hưởng đến cả hai người.
Hành vi này chỉ là để bù đắp cho bọn họ.
Nói xong, bà ấyđóng cửa lại, trong cổ họng hét lên một tiếng, “Ngày hôm qua mẹ vui sướng quá nên không khống chế được. Thực xin lỗi, đã nhờ các con kéo tài nguyên rồi nhưng lại thêm phiền phức nữa.”
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đứng bên cửa không nói nên lời.
Hứa Thanh Du hít vào một hơi, quay đầu nhìn Ninh Tôn, “Đôi khi mẹ anh cũng quá nhiệt tình đó.”
Ninh Tôn quay người đi tới bên cửa sổ đứng, “Không còn cách nào, nếu mệt thì trước tiên nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ giả bộ nghe điện thoại rồi đi ra ngoài.”
Hứa Thanh Du nhìn trên giường, thành thật mà nói, cô ấy có một chút xấu hổ.
Ngay cả người ngủ trên chiếc giường này ngày hôm qua là mẹ của Ninh Tôn cô cũng có chút ngượng ngùng.
Ninh Tôn không nhìn cô, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hứa Thanh Du do dự mà đi tới, chỉ ngồi ở bên giường lấy điện thoại ra, bắt đầu đọc tin tức trên mạng.
Phải công nhận xem những tin tức tầm phào của mình trên mạng đặc biệt sảng khoái.
Ninh Tôn quay lại sau một lúc.
Hứa Thanh Du cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, cau mày cũng không biết cô đã xem được tin tức gì.
Ánh mắt Ninh Tôn rơi vào trên người của Hứa Thanh Du, nhớ tới đêm qua cô dỗ mẹ của anh như thế nào.
Mẹ của Ninh Tôn và anh đấy đã gây nhau trên đường về nhà, tính tình tốt như anh mà còn chịu không nổi.
Không ngờ tới chỉ vài câu dỗ dành của Hứa Thanh Du, bà ấy đã chịu yên phận.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cho đến cuối cùng mới phản ứng lại, ánh mắt vẫn ở trên người Hứa Thanh Du, trong một thời gian dài.
Anh nhanh chóng thu lại ánh mắt như bị điện giật của mình, đồng thời có chút cáu kỉnh, vcũng không biết được cảm giác trong tim anh bây giờ là cảm giác gì.
Có lẽ bởi vì tối hôm qua Hứa Thanh Du đối xử rất tử tế với mẹ của Ninh Tôn, nên điều này đã khiến anh ấy nhìn cô với con mắt hoàn toàn khác lạ.
Nhưng cụ thể phát triển theo phương hướng nào, bản thân anh cũng không thể nói rõ ra được, cũng không nhìn ra và hiểu được.